
r/>“ Canh cửa đi! Không được để cậu chủ bước khỏi phòng này một bước!”
Đáy mắt Justin lãnh đạm, nói xong câu cuối cùng rồi quay lưng bước ra khỏi cánh cửa.
“ Đủ rồi!”
Sắc mặt anh không chút sức sống, giọng khàn khàn lên tiếng. Những ai
nhìn thấy cảnh tượng lúc này cũng có thể nhìn ra sự áp chế cơn tức giận
sắp sửa chực trào trong anh.
Cả căn phòng chìm trong
lạnh lẽo, ngay cả những tên vệ sĩ được huấn luyện với tinh thần sắt thép cũng bắt đầu thấy căng thẳng. Duy nhất chỉ có Justin Nguyễn vẫn như
vậy, hoàn toàn không một chút đoái hoài đến sắc mặt của đứa con trai
mình lúc này.
“ Tiếp tục canh cửa, không được cho nó ra ngoài!”
Đôi mắt tích tụ sự căm phẫn tột độ, toàn thân lạnh run không kềm được gầm lên:
“ Đủ rồi!”
Cả người Kevin bừng bừng lửa giận. Từng giây từng phút đối với anh lúc
này chẳng khác nào là tra tấn, là cực hình. Hệt như hàng ngàn hàng vạn
con kiến bò khắp người, khiến anh không cách nào bình tĩnh thêm được
nữa.
Toàn bộ sức lực trên người như bị trút hết, bàn
tay anh run rẩy sờ lên một bên chân bị thương đến mức tê liệt của mình,
sự bất lực dồn nén trong lòng bỗng trào ra xối xả, khiến anh kích động
nổi cơn thịnh nộ:
“ Đủ rồi, con nói đủ rồi! Ba có nghe không? Ba muốn ép bức con đến chừng nào nữa? Có phải muốn thằng con
trai này nhảy từ đây xuống dưới ba mới vừa lòng???”
Sự tức giận từ từ bốc lên, căng tràn lồng ngực. Đáy mắt anh tràn đầy sự
căm ghét, căm ghét bản thân mình sao lại quá vô dụng như vậy???
Đôi chân này, tại sao có thể không cảm thấy đau? Một chút cũng không?
Nếu như ngày đó anh không vì sự ghen tức của bản thân, không dại dột
rút những tên vệ sĩ rời khỏi cô thì sẽ không có chuyện bị Phi Vũ bắt lên xe và xảy ra tai nạn. Để rồi sau những chuyện đó, anh lại một lần nữa
không thể bảo vệ được cô, không thể chạy đến bên người con gái của anh
khi đôi chân đã dường như tàn phế.
Hai bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, xung quanh nổi đầy gân xanh run rẩy mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng đó.
Trong màn mưa dày đặc, chiếc xe Mercedes lật ngược bên lề đường, xăng
chảy từng giọt xuống mặt đất, loang lổ hòa cùng nước mưa trên bầu trời.
Sau vụ đó, Phi Vũ tử nạn ngay tại chỗ, còn Jessica thì rơi vào trạng
thái hôn mê suốt một tuần.
Khi đó, anh đã tưởng rằng cả đời sau này cũng không còn được nhìn thấy ánh mắt nụ cười của cô nữa ...
Không dằn được cơn tức giận, anh nói gần như hét lên với ba của mình, giọng nói trở nên vô cùng kích động:
“ Con lặp lại lần nữa. Cho dù đôi chân này có tàn phế con cũng không bỏ mặc Jessica. Và cho dù ba có sai thêm chục tên vệ sĩ bao vây căn phòng
này cũng chẳng vấn đề gì. Vì bây giờ con sẽ nhảy xuống phía dưới và tìm
cô ấy!!!”
Đến lúc này, giọng nói quyết liệt của anh khiến
Justin Nguyễn không thể làm ngơ được nữa. Ông xoay người lại và lập tức
phát hoảng khi trông thấy anh dồn hết sức lực vào hai cánh tay của mình, cố trèo ra khỏi cánh cửa sổ.
Cảm thấy được toàn thân
lạnh buốt, mồ hôi ứa trên trán liên hồi. Mặt đất cách cửa sổ này hơn mấy chục mét. Nói cách khác nơi mà họ đang đứng là ở tầng thứ mười lăm của
bệnh viện.
“ Kevin! Con bị điên rồi sao? Cản nó lại!!!”
Ngay lập tức những tên vệ sĩ đứng bên ngoài nhào đến bên giường cản anh lại, chúng kẹp hai bên tay không cho anh cử động, những tên còn lại
đứng bao vây xung quanh, cửa sổ cũng vì thế mà che bít kín mít.
Nhưng bản thân anh giãy giụa quá kịch liệt, đôi mắt vằn lên những tia
đỏ lòm như máu, cơn phẫn nộ hình thành bấy lâu trong lòng bỗng dưng bộc
phát dữ dội:
“ Buông tôi ra, mấy người có còn coi tôi là cậu chủ không? Tôi nói buông ra!!!”
Không biết lấy từ đâu ra sức mạnh vô hình nào đó, thể trạng yếu ớt của
anh phút chốc chuyển sang một lực vô cùng mạnh mẽ, một tay cố dằng khỏi
ba tên vệ sĩ lực lưỡng, hành động chống trả vô cùng quyết liệt cộng thêm giọng nói phát ra đầy uy quyền khiến chúng bắt đầu thấy e ngại. Toàn bộ hành động nhất quán đều bị dừng hẳn.
Anh tựa người
vào tường thở dốc, sắc môi trắng bệch mím chặt lại vì cố sức khắc chế
cảm xúc trong lòng mình, dần dần phát ra tiếng nói, gầm lên hệt như sư
tử bị chọc giận:
“ Kevin Nguyễn này dù có bị tàn phế
cả đôi chân cũng quyết không để cho Jessica gặp nguy hiểm thêm lần nào
nữa. Nếu ba muốn thấy đứa con trai này chết ngay tức khắc, ngay lúc này. Vậy thì ba cứ làm đi!!!”
Người đàn ông tóc đã thưa những sợi màu bạc run rẩy theo từng hơi thở của con trai mình, khóe mắt chợt nhòe lệ. Không biết mất bao
lâu sau, khi mọi thứ xung quanh chìm trong căng thẳng đến khó thở, ông
mới nghẹn giọng mà nói:
“ Thằng con bất hiếu! Được
rồi, tao chịu thua mày rồi. Mày muốn ngăn cản con bé đó, vậy thì tao sẽ
sai người đưa con bé đó trở về đây với mày. Vậy được rồi chứ?”
“ Không được!” – Quai hàm anh siết chặt lại, cơn tức ngực quặn lên
khiến trái tim anh không ngừng đau đớn,