
nghe theo lệnh, nắm lấy
hai tay Cẩm Tú lôi ra ngoài cửa. Nhưng chưa kịp động đến cô thì Một Mắt
lại một lần nữa gầm lên:
“ Tao bảo bọn mày đưa mụ đàn bà này ra ngoài! Dẫn lên phòng cô chủ của tụi mày!!!”
Cả đám côn đồ như không tin nổi vào tai mình mà đồng loạt há hốc, mắt
trợn mắt nhìn nhau đầy kinh hãi, dường như não bộ vẫn chưa kịp thích ứng được với quyết định bất ngờ của đại ca bọn chúng.
“ Còn không mau làm đi!”
----
Đến khi mọi thứ xung quanh lại trôi vào tĩnh lặng, Mỹ Lệ mới được an toàn mà có mặt trong phòng của Cẩm Tú.
Ánh đèn neon sáng bừng phủ trên gương mặt trắng mịn của Cẩm Tú, nụ cười rạng ngời như mặt trời cộng thêm đôi mắt ngây ngô hệt như đứa trẻ, hoàn toàn không giống với một Trương Cẩm Tú độc ác đầy thâm hiểm mà Mỹ Lệ đã từng biết.
Bà ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ, cả người
đều bị sợi dây thừng trói chặt đến mức không động đậy được gì, cả thân
người bầm dập đến mức bản thân không còn chút khả năng nào để chống cự,
cứ nghĩ rằng phó mặc cho bản thân bị Cẩm Tú làm gì thì làm. Nhưng rồi
suy đi tính lại, rốt cuộc bà cảm thấy rằng cô gái này quả thật không còn giống với những gì bà biết nữa.
Trong con mắt của Mỹ
Lệ, Cẩm Tú là cô gái mang hai bộ mặt, bề ngoài tiếp cận Phương Nhã con
gái bà để rồi âm thầm hãm hại, mưu mô hiểm độc sau lưng. Đến khi mọi thứ vỡ lẽ, bà mới biết được sự thật rằng cô ta chính là con gái của trùm xã hội đen Một Mắt – đồng thời cũng chính là con của chủ nợ gia đình mình.
Nhưng những cử chỉ và hành động của cô ta từ nãy đến giờ chẳng khác nào một người điên cả.
“ Hì hì, cô dạy con hát đi! Cô dạy con hát đi!!!”
Cánh cửa đã khép chặt, nhưng bà biết Một Mắt đã sai người bảo vệ Cẩm Tú chặt chẽ bên ngoài, đến mức không một kẽ hở nào có thể lọt khỏi tầm mắt của ông ta.
Đến lúc này, dường như bà mới phát hiện ra một điều kỳ lạ nữa ngay trước mắt mình.
Khoảnh khắc cánh cửa chính đóng lại, thần sắc của Cẩm Tú cũng có phần
thay đổi, nụ cười ngây ngô trên môi thưa dần rồi tắt lịm, chỉ có mỗi câu “ Cô dạy con hát đi, cô dạy con hát đi!” là cứ liên tục lặp lại không
ngừng nghỉ.
Cẩm Tú đứng bật dậy, sắc mặt dần khôi phục lại trạng thái bình thường rồi từng bước tiến về phía cánh cửa, sau đó
khóa chốt cửa lại.
Tiếp sau đó, cô ta nép cả người sát vách, lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài. Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và
sáng suốt, đây là hành động cử chỉ của một người hoàn toàn bình thường.
Mỹ Lệ cả người như hóa đá, cứ nhìn đăm đăm người con gái trước mặt
mình, thật sự không thể biết được những gì cô ta sắp phải làm tiếp theo
nữa.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Cẩm Tú mới từ từ xoay người lại, đôi mắt trong suốt kia hoàn toàn không một chút
vẩn đục, hoàn toàn biến thành một con người khác – không còn là đôi mắt
đầy hiểm độc ganh tị như ngày xưa nữa. Vì bây giờ, ánh mắt đó chỉ có mỗi sự u buồn xen lẫn mệt mỏi bao trùm lấy mà thôi.
Cẩm
Tú với lấy con dao trên kệ giường, rồi không kịp để Mỹ Lệ phản ứng thì
cô đã rạch một nhát ... chém đứt cả sợi dây thừng to bè siết chặt trên
người bà.
Đến khi sợi dây thừng rớt xuống đất, thì vẻ
mặt của Mỹ Lệ vẫn không thể tránh khỏi sự ngạc nhiên đến tột độ của
mình. Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, não bộ của bà vẫn không thể thích nghi tiếp được nữa.
Rốt cuộc, người con gái này giả điên hay là thật đây???
-------
--
Hơi thở dường như đặc quánh lại, chẳng biết tại sao mà khi thấy đôi mắt u sầu của người con gái trước mặt, Mỹ Lệ bỗng trở nên lúng túng, ngây
người ngồi đó như một pho tượng sống.
“ Dì yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa dì rời khỏi đây!”
Giọng nói dịu dàng quen thuộc bất chợt cất lên khiến Mỹ Lệ sững sờ.
Trong khoảnh khắc, bà như có cảm giác được quay trở lại ngày xưa, khi
người con gái mang bộ mặt hiền lành giả tạo để tiếp cận cả gia đình Mỹ
Lệ này.
Khi đó, đứa con gái ngây thơ của bà thật tình
coi cô ta là bạn, những vật dụng hằng ngày nó yêu thích nhất cũng có thể sẵn sàng nhường cho cô ta chỉ với một câu nói : “ Mình thích vật
này/thứ này!”. Thế là toàn bộ những gì Phương Nhã quý trọng nhất đều bị
cô ta cướp đoạt hết tất cả.
Ngoài mặt hiền lành đáng
yêu nhưng tâm địa bên trong lại xấu xa không thể mường tượng được. Phải, chính vì bà không thể tưởng tượng được trên đời lại có người đóng kịch
hay đến như thế!
Người con gái mang lòng dạ nham hiểm như thế này, làm sao bà có thể tin tưởng cô ta thêm lần nữa.
Mỹ Lệ nhìn Cẩm Tú chằm chằm, nét mặt khó hiểu, giọng nói trở nên dè chừng:
“ Đừng có làm hành động đạo đức giả đó nữa! Rốt cuộc cô muốn gì?”
Trong thoáng chốc, dường như Mỹ Lệ nhìn thấy được sự thất vọng không
thể che giấu trong đôi mắt Cẩm Tú. Bà càng không thể hiểu vì sao lúc này mình còn có đủ sức để lắng nghe những gì cô ta nói tiếp theo mà không
tìm cách để bỏ trốn.
Giọng Cẩm Tú nhẹ nhàng chứa đựng mệt mỏi tuyệt vọng,