
nhưng dường như đâu đó vẫn ẩn hiện sự khẳng định trong lời nói:
“ Tối nay Một Mắt có cuộc giao dịch lô hàng trắng rất quan trọng nên
hầu hết người trong hội đầu gấu đều đi hết, cả những tên đàn em cũng
theo sau. Tôi lại ở trong căn phòng này rất an toàn, nên chỉ có vài
người bên ngoài canh giữ thôi” - Đôi mắt cô ẩn chứa sự bi thương đau
đớn, cúi người nhấc tấm nệm giường lên cao rồi lôi một chiếc Ipop MP3 ra chìa trước mặt bà và tiếp – “ Trong đây có cất giữ cuộc hội thoại của
ba tôi khi ông đang giao dịch lô hàng ma túy với một bang hội trong
nước. Dì nhất định phải giao thứ này cho Phương Nhã, vì đây chính là
bằng chứng duy nhất buộc tội Một Mắt!”
Không đợi bà trả lời, Cẩm Tú lại nói thêm:
“ Dì yên tâm, tối nay bọn chúng sẽ lơ là cảnh giác. Chỉ cần dì làm theo lời tôi thì nhất định sẽ được gặp lại Phương Nhã!”
Mỹ Lệ lúc này đã bàng hoàng đến mức đứng phắt dậy, mở to mắt nhìn người con gái trước mặt như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh tiến vào trái đất vậy. Suy cho cùng, là bà vẫn không thể nào tin nổi những lời nói đó lại phát ra từ miệng của Cẩm Tú.
Ý của cô ta chẳng phải là chuyển hướng đứng bên gia đình bà tố cáo chính cha ruột của mình hay sao?
“ Cẩm Tú, cô … rốt cuộc cô …”
Ánh mắt bà dò xét một lượt cả người Cẩm Tú, thậm chí còn không thể dùng từ nào để hình dung được thái độ và cách cư xử của người con gái này.
Không thể nào!
Đôi vai Mỹ Lệ cứng đờ, cả thân người bất động. Dường như bà lại một lần nữa trông thấy ánh mắt của Cẩm Tú thoáng buồn hệt như chất chứa rất
nhiều tâm sự.
Bà lùi về sau một bước, trong lòng không thoát khỏi ý nghĩ điên rồ rằng: những lời nói của cô ta là thật lòng!
Những tia nắng len lỏi ngoài cửa kính như chiếu rọi lên gương mặt sáng
bừng của Cẩm Tú. Cô đứng lặng nhìn người đàn bà trước mặt mình, khẽ nhún vai rồi mỉm cười:
“ Tôi đã gọi điện cho Phương Nhã, tối nay cô ấy sẽ đợi chúng ta ở bãi đất trống sau nhà!”
-------
Buổi tối hôm đó …
“ Đau bụng quá! Trời ơi, đau quá. Huhuhu!!!”
Đang yên lặng bốn bề, đột nhiên trong phòng phát ra tiếng rên rỉ của
Cẩm Tú. Tiếng rên càng lúc càng dữ dội đau đớn, khiến hai tên gác cửa
đứng bên ngoài lập tức xông vào phòng với dáng vẻ hoảng hốt:
“ Cô chủ, cô chủ có sao không?”
Bọn chúng vừa xộc vào phòng thì đã trông thấy cả thân người Cẩm Tú co
quắp trên nền nhà, liên tục rên rỉ không ngừng, hoàn toàn không nhận ra
được điều khác thường trong căn phòng.
“ Roẹt! Roẹt!”
Chẳng kịp để bọn chúng cất thêm tiếng nữa, cây chích điện đã nhanh
chóng đâm vào bụng một trong hai tên. Ngay tức thời tên thứ hai giật
mình lùi ra xa, tên đứng gần Cẩm Tú nhất cũng bị cô chích một phát liền
ngã xuống đất bất tỉnh.
“ Đại Tuấn!”
Tên thứ hai sững sờ vài giây rồi nhanh
chóng sực tỉnh, sắc mặt hắn sa sầm lại nhìn tên đồng bọn của mình gục
xuống đất, rồi lại nhìn sang Cẩm Tú với đôi mắt vừa hoang mang vừa khó
hiểu. Dường như hắn vẫn không thể nào hiểu được hành động của cô là có ý gì?
Lại nhìn xuống cây chích điện nằm yên vị trên tay Cẩm Tú, đồng tử hắn dần co giãn ra, hàng chân mày cau lại, hình như đã
bắt đầu phát hiện ra được điều gì đó.
“ Cô, cô giả điên ..”
Bộp!
Tên côn đồ vừa ré lên một tiếng thì liền bị vật gì đó thật cứng giáng
mạnh vào sau đầu khiến hắn loạng choạng chúi người về phía trước, cú
đánh mặc dù trúng ngay gần tử huyệt nhưng vẫn không thể khiến một tên
sức lực cường trán như hắn ngã gục.
“ Mụ đàn bà thối tha này, dám đánh tao?”
Những giọt máu trên trán bắt đầu nhễu xuống, hắn gằng giọng xoay người
lại, gầm ghè nhìn Mỹ Lệ cầm cây gậy bằng gỗ – vũ khí để đánh hắn ban
nãy. Đầu óc choáng váng nhưng vẫn đủ sáng suốt để nhận định chính xác
một điều rằng: “ Cẩm Tú thật sự giả điên, và cô ta đang tìm cách giúp
người đàn bà nguyền rủa này thoát ra ngoài!”
Ngay tức
khắc, bàn tay giữ chặt cây chích điện của Cẩm Tú bị hắn thô bạo giữ lại. Cả khuôn mặt bừng bừng sát khí trừng mắt với cô, hoàn toàn không còn
chút nể nang nào nữa:
“Đừng nghĩ sẽ lại dùng chiêu này với tôi chứ? Xem ra cô giả điên hay thật, tôi phải báo với đại ca chuyện này!”
Cô bị hù dọa đến mức cây chích điện chưa kịp động vào người hắn đã vội
rớt xuống đất. Một bàn tay bị hắn giữ chặt, tay còn lại ra sức cấu vào
tay hắn hòng thoát khỏi nơi này, cổ họng khàn khàn hét lên:
“ Chạy đi!”
“ Muốn chạy hả? Tụi bây đâu? Mau bắt ...” – Chưa kịp nói hết câu, tên
côn đồ đã bị Cẩm Tú cắn một phát lên cánh tay khiến hắn rống lên đau
điếng, đôi mắt vằn đỏ không kềm nổi cơn phẫn nộ như muốn xé toạc đứa con gái trước mặt mình, dường như hắn đã không chịu nổi được nữa rồi – “ Cô chủ, cô ...”
Hắn cố kềm cơn giận, điều trước tiên
phải làm lúc này là bắt lấy người đàn bà kia lại. Nếu để mụ ta chạy
thoát thì đầu của hắn nhất định sẽ lìa khỏi cổ!!!
Mỹ
Lệ đôi mắt đờ đẫn nh