
ỉ vang vọng đầu dây bên kia một tiếng tút dài đến lạnh lùng.
Tâm trạng anh rối bời, hoang mang cực độ. Từ lúc anh đã băng
bó xong xuôi thì đã không thấy tăm hơi cô và ba anh đâu, lòng đột nhiên
thấy sợ, lẽ nào ông đã làm gì cô ấy rồi. Nhân lúc anh không ở cạnh, thì
lại tìm cách chia rẽ anh và cô sao???? Ông muốn làm gì người anh yêu
đây?? Chỉ cần nghĩ đến việc ông dùng những lời lẽ chỉ trích cay nghiệt
đối với cô, tim anh đã cảm thấy bị bóp nghẹn không thể thở được rồi.
Vào thời khắc này, anh thật không chịu đựng nổi mà muốn lao thật nhanh ra đường, chạy đi tìm kiếm cô cho bằng được.
Nhưng vừa bước ra cửa, anh đã bị ba bốn tên bảo vệ của ba mình chặn lại:
" Cậu chủ không được ra ngoài đâu ạ! Ông chủ đã dặn không được phép để cậu ra khỏi phòng dù chỉ một bước!"
Kevin cảm thấy như trong người có ngọn lửa đang sôi sục, anh nghiến
răng kin kít, siết chặt quai hàm, tức giận đưa tay nắm lấy cổ một tên
bảo vệ, quát lên:
" Liệu hồn tránh ra cho tôi, anh có còn coi tôi là cậu chủ nhà này không hả???"
Tức thì, hai ba tên bảo vệ liền xông tới, kéo anh khỏi gã bảo vệ kia,
lập tức đẩy anh vào phòng, khóa chốt cửa lại. Kevin tuy sức lực mạnh mẽ
đến mấy cũng không thể đấu lại với bốn tên bảo vệ chuyên nghiệp được đào tạo kỹ càng như thế. Mặc cho anh kích động gào lên, đập cửa rầm rầm, họ vẫn ung dung với vẻ mặt bình thản, tiếp tục giữ nhiệm vụ canh cửa:
" Xin lỗi cậu chủ!"
" Mở ra, tôi ra lệnh cho các người mở cửa ra. Tôi phải kiếm Jessica, lũ khốn các người mau mở cửa ra cho tôi!!!!"
Đáp lại âm thanh cao vút của anh và tiếng đập cửa dữ dội đầy kích động, vẫn chỉ là một bầu không khí im lặng đến rùng mình, đáng sợ.
Nhìn thấy bóng dáng Phương Nhã và ông chủ tịch Nguyễn đi đằng trước,
Quốc Thịnh vô thức, đi theo họ như thôi miên, cho đến khi đặt chân bước
vào quán cafe sang trọng, anh mới như sực tỉnh, thầm trách bản thân mình sao lại nhiều chuyện đến như thế???
Trong khoảnh khắc, mắt anh liếc nhìn chiếc bàn ở phía xa, bên trong cùng, cô đang mím môi căng
thẳng nhìn người đàn ông trước mặt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, chứng
tỏ cô đang chịu sự áp lực đàn áp. Nhìn dáng dấp quen thuộc kia, anh chợt nhận ra bản thân đã bị cô thu hút từ lúc nào, lòng lúc này chỉ muốn tìm hiểu xem rốt cuộc hai năm trước, người con gái này đã xảy ra chuyện gì!
Anh ngồi nhanh vào một chiếc bàn gần đó, dù không gần nhưng đủ tầm để nghe rõ những chuyện của đối phương.
" Jessica, cô nói xem, tôi phải chi bao nhiêu tiền cô mới chịu buông tha con trai tôi?"
Người đàn ông ngồi nhâm nhi tách trà, cất giọng lạnh lùng nhìn cô, tuy
nhiên môi lại nở một nụ cười khinh bỉ, nhưng âm thanh vô cùng gai góc,
sắc nhọn đâm thẳng lên người Phương Nhã:
" Đừng nghĩ đến chuyện sẽ từ chối tôi thêm một lần nữa. Cô nên hiểu rõ bản thân mình hiện giờ
là ai.Jessica! Hừ Cái tên này, thân phận này, tất cả cũng đều một tay
đứa con trai ngu ngốc của tôi tạo cho cô thôi." - Ông nhíu mày, động tác hệt như kevin, nhưng sâu trong đôi mắt lại ẩn hiện tia nhìn đầy hiểm ác - " Nó nhất thời say nắng, không rõ bản thân mình đang làm gì. Nhưng
tôi thì biết, chỉ một thời gian ngắn không thấy cô, tự khắc nó sẽ quên
ngay, và biết hành động lúc này là ngu xuẩn!"
Quốc Thịnh tay
cầm ly trà bỗng run lên, anh không nghĩ rằng thân phận và cái tên
Jessica này hóa ra là giả, cô gái này vốn dĩ chỉ là một người sống không hề có quá khứ. Bất chợt, huyết quản trong người anh như sôi sục lên,
càng nghe những cuộc đối thoại, anh càng cảm thấy thân người mình như
căng lên, hồi hộp theo dõi từng lời một, không bỏ sót câu nào.
Nhìn ly cafe trên bàn được cô khuấy đều, lòng Phương Nhã như cuộn sóng,
muốn tràn vào bờ nhưng mãi vẫn không đến được bờ. Hít một luồng khí
lạnh, cô lễ phép đáp lại, giọng rõ ràng rành mạch, cố tỏ ra bình thường
nhất có thể:
" Bác trai, bác lầm rồi! Tình cảm con dành cho anh ấy là xuất phát từ trái tim, không hề giả tạo. Quá khứ có nghĩa là gì,
điều đó không thể chứng minh được hạnh phúc thật sự của con trai bác,
quan trọng nhất là con yêu anh ấy, và anh ấy cũng vậy. Chẳng lẽ bác cho
rằng, quá khứ của một con người đáng để đánh đổi hạnh phúc hiện tại của
con trai bác hay sao???"
" Hahaha!" - Giọng cười của ông man rợ khiến Phương Nhã giật mình, ngay cả Quốc Thịnh ngồi gần đó cũng cảm
thấy lạnh sống lưng - " Cô thật ngây thơ, ngây thơ đến mức tự phụ!"
Nhìn nụ cười nham hiểm của người đàn ông trước mặt, cô bỗng thấy tức
ngực đến khó thở, không kiềm chế được đành buột miệng hỏi:
" Bác nói vậy là ý gì?"
Ông xoáy sâu đôi mắt vào cô, ngón tay gõ từng nhịp lên bàn, thảnh thơi nói như đã nắm chắc được phần thắng:
" Cô nghĩ con tôi yêu cô thật sao? Chẳng lẽ cô ngây thơ nghĩ rằng chừng ấy việc nó đã làm cho cô, là bằng chứng rằng nó yêu cô sao?"
Ruột gan cô bỗng nóng như lửa đốt, từng lời nói của ông, rõ ràng mạch
lạc đến mức cô cảm thấy nghẹt