XtGem Forum catalog
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212725

Bình chọn: 9.5.00/10/1272 lượt.

g. Đến lúc này cô mới bần thần nhận ra,
bản thân mình không đủ sức để chống cự nữa, nhịn không nổi liền bật
khóc.

Giọt nước mắt của cô, trong tích tắc khiến mọi hoạt động
ban nãy của anh đều dừng lại. Ngỡ ngàng, đau đớn, anh chợt nhận ra mình
đã làm cô sợ hãi, nhất thời liền buông tay ra, ríu rít xin lỗi:

" Phương Nhã, đừng khóc! Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Anh không cố tình làm em sợ đâu, đừng khóc!"

Anh vừa nói vừa đưa tay lên lau giọt nước mắt trên má cô, nhưng không
nghĩ là càng làm cô thêm hoảng sợ, hất tay ra khỏi anh như hất thứ gì đó đáng ghê tởm, sắc mặt cô chuyển sang xanh mét khiến tim Quốc Thịnh
không khỏi nhói lên.

Cô dùng hết sức lực vùng chạy thật nhanh,
nhưng không cách nào thoát khỏi vòng kìm *** của Quốc Thịnh, tay anh cứ
nắm chặt lấy cổ tay cô không buông, siết chặt đến mức cô có thể cảm nhận được xương sắp gãy, nhất thời la lên:

" Đau quá, buông tôi ra. Anh bị điên rồi, tôi đâu có quen biết anh, huhu!! Đau quá, thả tôi ra, thả tôi ra đi! Kevin!!!!!!!"

Nghe thấy cô kêu tên người con trai khác, hơi thở anh như bị nghẹn lại, tức ngực đến khó chịu. Hai năm rồi, không ngờ bóng hình của cô không
còn chỗ cho anh nữa. Trong mắt cô giờ chỉ có Kevin - người con trai đã ở bên cạnh cô suốt hai năm qua. Tại sao lại như thế???

Đến khi
trấn tĩnh lại, anh mới nhận ra cổ tay cô đã bị anh siết đến in hằn những dấu tay trên đó, liền giật mình buông tay ra, đau đớn nhìn cô, người
con gái trước mặt anh, từ khi nào đã trở nên như vậy. Cô sợ anh đến thế
sao???

Anh xoáy đôi mắt bi thương của mình mà nhìn cô, thật
lâu. Dường như cô cũng bị đôi mắt buồn kia thu hút, nên đôi chân vừa
muốn chạy liền bắt gặp ngay đôi mắt của anh, ngỡ ngàng đứng đó, lặng im
như tượng. Bất giác, cảm xúc lạ lùng kia lại trỗi dậy, khiến cô trở nên
hoang mang, lo lắng. Người con trai trước mặt rõ ràng là người lạ, thế
mà cô lại có cảm giác như đã quen lâu lắm rồi...

" Làm ơn để
tôi đi, chúng ta không quen biết nhau, tôi không phải là Phương Nhã gì
cả. Tôi muốn về bệnh viện!" - Cố kiềm chế cảm xúc trong lòng mình, cô
gằng từng chữ với anh.

" Sao có thể không biết được?" - Anh rít lên đầy kích động, nhưng thoáng bắt gặp ánh mắt sợ hãi của cô, anh liền hạ giọng xuống, hít luồng khí lạnh vào phổi, căng thẳng nói - " Phương
Nhã, em là Mai Phương Nhã, là người yêu của anh. Chúng ta đã từng rất
yêu nhau nhưng chỉ vì một số chuyện hiểu lầm mà em xa anh.Hai năm qua
anh cật lực tìm kiếm em, đi đâu anh cũng nhìn thấy hình bóng em, anh nhớ em đến phát điên được. Thế mà bây giờ gặp lại, em lại nói không nhận ra anh???"

Cô ngỡ ngàng, nhìn sâu vào đôi mắt đó cô biết anh không nói dối, thế nhưng mọi chuyện quá bất ngờ, cô không phản ứng kịp.

" Anh lầm người rồi, tôi ..."

" Không phải, anh không lầm.Giọng nói của em, cảm giác khi anh gặp em,
tất cả đều nguyên vẹn như thuở ban đầu. Hơn nữa, em nhìn vết sẹo trên cổ em đi, cả vai trái em nữa, dù cho qua bao nhiêu thời gian anh cũng
không thể nào quên. Tất cả gì liên quan đến em, những vết tích của vụ
axit ngày hôm đó, em nghĩ rằng trên đời còn có người mang vết thương
đúng nơi đúng vị trí như em hay sao? Em đã không còn là cô gái xấu xí bị hủy hoại phân nửa khuôn mặt của hai năm về trước nữa, nhưng em không
thể không chấp nhận quá khứ của chính mình được!!!"

Nhìn thấy thái độ như chết sững của cô, anh càng bức xúc hơn, những đè nén bao lâu nay một lần tuôn trào ra hết:

" Hai năm qua đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, nhưng anh không thể
nào quên được em, không lúc nào là không ngừng tìm kiếm em nhưng ... em
có biết em như biến mất khỏi cõi đời này không, anh sẽ không chịu đựng
nổi mất nếu như em thật sự không quay về bên anh" - Nói đến đây, giọng
nói anh nghẹn ngào, đôi mắt nhìn cô âm trầm, quyến luyến mãi không thôi - " Phương Nhã, từ ngày đầu tiên chúng ta gặp lại nhau ở thang máy, anh
đã nhận ra giọng nói của cô gái mà anh yêu nhất. Nhưng em biết không,
anh cứ không ngừng tố giác bản thân, rằng chỉ là anh bị ảo giác, người
trước mặt anh hoàn toàn không phải là Phương Nhã của anh, hoàn toàn
không phải. Rồi cho đến hôm nay, anh sắp sửa lên máy bay về nước, trong
đầu anh lúc đó chỉ có một ý nghĩ là gặp Kevin lần cuối cùng, chỉ đơn
giản là đi thăm bệnh thôi. Nhưng không ngờ rằng ông trời lại sắp đặt để
anh nghe được cuộc nói chuyện của em và ông chủ tịch kia, để anh theo em đến tận quán cafe và hiểu rõ toàn bộ sự thật. Thì ra em chính là cô ấy, em chính là Phương Nhã!!!"

Rào! Rào!

Cơn mưa từ đâu đột nhiên trút xuống như thác lũ, tát những giọt nước
mưa lạnh ngắt vào mặt cả hai người. Xung quanh, ai nấy đều hoảng loạng
tìm kiếm chỗ trú, chỉ riêng bóng dáng hai người đổ dài trên mặt đất,
đứng yên như tượng. Chỉ trong phút chốc, Phương Nhã ngỡ như con tim
ngừng đập, mọi thứ xung quanh như mờ hẳn, giọng nói của anh xa dần, xa
dần ... rồi cô chẳng nghe thấy gì nữa ...

Bàn tay cô vô thức sờ lên cổ, cô bàng hoàng nhận ra những gì anh nói v