Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212742

Bình chọn: 10.00/10/1274 lượt.

ề vết sẹo trên người
mình cũng là những khuất mắc mà hai năm qua cô không ngừng lo lắng, sợ
hãi...

Bầu trời trở nên tối sầm, sấm chớp đùng đùng kéo đến, lỗ tai cô ù đi không còn nghe thấy gì nữa. Trong đầu lại hiện lên, quanh
quẫn mãi câu nói mà bấy lâu cô nghe được, giọng nói đó, mơ hồ, huyền ảo
đến mức cô nghĩ là ảo giác ...

" Phương Nhã, hãy về với anh.
Nơi này không thuộc về chúng ta, hãy trở lại như lúc xưa có được không?
Cho dù em có hận anh, chán ghét anh, thì cũng đừng bao giờ rời xa anh
nữa. Anh đã tìm được em rồi, nhất định sẽ không bao giờ buông tay em ra
đâu!!!"

Quốc Thịnh gào lên, chống chọi với âm thanh mưa gió
đang gào thét, anh chộp lấy tay cô, ôm chặt vào lòng mình, nói trong
thổn thức. Phương Nhã cũng đứng đó, đầu óc trống rỗng ...

" Chỉ cần em không buông tay, anh nhất định sẽ không buông tay!"

Những giọt mưa nặng hạt cứ tát xối xả lên mặt Phương Nhã, cô bàng
hoàng, vỡ lẽ ra... giọng nói mà cô từng nghe trong giấc mơ, nghe trong
tiềm thức bao lâu nay, chẳng phải cũng chính là giọng của người con trai đang đứng trước mặt cô hay sao???

Nước mắt cô chảy dài, bao
cảm xúc lạ lẫm liên tục tràn về, khi giọng nói ấy cứ mãi văng vẳng bên
tai, cô cảm nhận được con tim bị ai đó bóp nghẹn, đau nhói.

Anh chính là người con trai cô thường mơ thấy trong giấc mơ, nhưng mãi không thấy mặt hay sao?

Anh là người yêu cũ của cô, hai người khi xưa đã từng yêu nhau thắm thiết thật sao?

Bất giác, cô phát hiện ra rằng bản thân hai năm qua đã sống trong bóng
tối, nhất thời nhìn thấy ánh sáng, liền không thể nào tiếp nhận được
hiện thực trước mắt, cứ muốn vùi mình trong bóng tối, mãi không muốn
thoát khỏi ...

Người đứng gần cô, vừa gần lại vừa xa, có thật sự là bạn trai của cô không? Hai năm qua, anh luôn tìm kiếm cô thật sao?

Cô phải trở về Việt Nam, cô phải trở về bên anh sao? Vậy còn ...

Ào! Ào!

Mưa càng lúc càng dữ dội, phía trước mặt cô giờ chỉ là một màn trắng xóa, bất chợt ... cô nhớ đến Kevin!

Kevin! Cô không thể để anh ở lại một mình!

Nghĩ thế, cô liền vùng tay ra khỏi Quốc Thịnh, thật mạnh, anh nhất thời trở tay không kịp, loạng choạng lùi về phía sau và ... cô bỏ chạy, hai
tay ôm đầu đau khổ, cứ thế không ngừng hét lên:

" Không phải, tôi không phải là Phương Nhã gì cả, tôi là Jessica! Là Jessica!!!!"

" Phương Nhã!!!!"

Anh gào tên cô, đuổi theo trong cơn mưa, thế nhưng cô vẫn chạy, dùng
hết sức lực của mình để trốn khỏi anh. Cô đang trốn chạy hiện thực, trốn chạy quá khứ của chính mình ... chẳng lẽ quá khứ của cô bây giờ không
còn quan trọng? Chỉ có ở bên Kevin, mới là điều duy nhất cô mong muốn
hay sao?

Mặt anh trắng bệch, sắc mặt trở nên u uất, tối sầm,
bàn tay anh run rẩy nắm chặt lấy tay cô, lòng chỉ mong cô đừng bao giờ
trốn chạy nữa, đừng để anh phải đau khổ thêm nữa. Thời gian hai năm, là
quá đủ rồi!!!

" Phương Nhã, anh xin em. Hãy nhớ lại đi, xin em
hãy nhớ lại. Thà rằng em cứ chán ghét anh, cứ hận anh như ngày xưa, chí
ít rằng trái tim em còn có anh... chứ không phải như bây giờ ... Phương
Nhã!!!"

Sâu trong đáy lòng, anh như muốn gào thét thật to để
trút hết gánh nặng này trong lòng, thế nhưng sao lời nói thốt ra ... chỉ có thể yếu ớt như thế, uất nghẹn như thế ... Phương Nhã, anh vốn không
dám nghĩ, cô đã không còn yêu anh nữa ...

" Anh im đi, tôi không muốn nghe, không muốn nghe, không muốn nghe!!!!!!"

Cô đau khổ, lắc đầu nguầy nguậy, cả người như khụy xuống đất, hai tay
ôm lấy đầu hét lên. Anh nhìn cô đau đớn, tim cũng như bị rạch vài nhát
dao, lồng ngực tức khí khó chịu, anh không chịu nổi khi thấy Phương Nhã
của anh không muốn chấp nhận quá khứ...

Tay anh vô thức sờ lên
bờ cổ trắng ngần, miết nhẹ lên vết sẹo được cổ áo che khít lại. Nhưng
khi vừa chạm vào, cô liền hất tay anh ra, đôi mắt giận dữ gào lên, căm
phẫn nhìn anh như thể thấy một sinh vật lạ trước mặt mình:

" Đừng chạm vào tôi"

Cô run rẩy lùi ra xa, chân trượt dốc vì đường trơn, cứ thế theo đà
nghiêng người về sau, loạng choạng ngã nhào xuống mặt đường thấm đẫm
nước mưa. Rồi bất chợt ... một chiếc xe hơi từ xa lao đến ...

" Phương Nhã!!!!"

Giọng Quốc Thịnh như vỡ ra, kinh hãi thét lên.Trong tích tắc, trước mắt cô chỉ là một màn sương mù dày đặc, tối mịt ... cả người cứng đờ, nhìn
thấy chiếc xe từ xa lao về phía mình, sợ hãi đến mức không thể cử động
nổi, cổ họng cũng trở nên đông cứng, không cất nổi lời nào ...

Tiếng còi xe càng lúc một gần, đâm thủng màng nhĩ, như rạch một đường
dài trước mặt đường. Cô nghe thấy toàn bộ âm thanh hỗn tạp, tiếng phanh
còi xe và tiếng thét của Quốc Thịnh, hai chân cô mềm nhũn, ngay cả cử
động cũng không thể ...

Két!!!!!!!!

Tiếng va chạm lớn
như chấn động cả bầu trời, xé toạc cả không gian. Phương Nhã dường như
cảm nhận được bản thân được ai đó ôm chặt, lăn ra khỏi chiếc xe to lớn
kinh khủng kia, v


XtGem Forum catalog