XtGem Forum catalog
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212614

Bình chọn: 9.00/10/1261 lượt.

ỏi chiếc xe đó, nên con mới toàn mạng như bây giờ. May là vụ tai nạn không gây nguy hiểm cho ai cả, Kevin cũng đã kịp thời chi trả viện phí cho người lái xe hơi đó rồi.
Anh ta cũng chỉ bị thương nhẹ ở đầu, hoàn toàn không có vấn đề gì!"

Cô giật thót mình, ngỡ ngàng hỏi lại, sắc mặt đã trở nên tái mét:

" Còn ... còn anh ta ... không sao chứ?"

" Con đừng lo quá, cậu ta bị thương một phần nhỏ trên trán do xây xát mặt đường, tuy nhiên không có gì nghiêm trọng lắm!"

" Phòng nào?"

Không kiềm chế được cảm xúc, cô kích động thốt lên, tay vô thức vùng
khỏi lòng bàn tay của Kevin, khiến anh ngỡ ngàng nhìn cô đầy thảng thốt.

" Phòng bên cạnh"

Cả thân người Phương Nhã run lên,
cô loạng choạng đứng dậy, đôi mắt dần trở nên xám xịt, từng bước thật
chậm, thật chậm ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng giọng nói đầy hoang mang
của Kevin:

" Jessica, em đi đâu?"

Phương Nhã dùng hết sức lực, xông thẳng vào phòng của Quốc Thịnh. Tim phút chốc như bị ai bóp chặt, đau đến khó thở ...

Trước mặt cô nhòe đi, không còn thấy rõ hình dáng gương mặt người con trai đó nữa ...

Đầu óc quay cuồng, cô dường như cảm giác được toàn bộ sức lực đã bị trút đi mất, không còn sức sống.

Cô đã nhớ rồi, nhớ tất cả, nhớ anh - người con trai cô đã từng yêu sâu đậm!!!!

Tay vô thức đưa lên miệng, ngăn chặn những cơn nấc, quá khứ đang ngày
càng hiện rõ, trước mắt cô lúc này chỉ toàn là một màn sương trắng xóa,
mãi không tìm được lối thoát.

" Quốc Thịnh, tại sao anh lại xuất hiện trước mặt tôi lần nữa? Tại sao lại cứu tôi???"

Cô tự lảm nhảm một mình, đôi mắt đờ đẫn nhìn người con trai trước mặt,
cảm nhận từng vết thương trong tim được lành lặn hai năm qua, bỗng chốc
bị rạch thêm một đường dài, đau đớn.

Hai bàn tay bất giác nắm chặt, cô mím môi, nước mắt lại lã chã rơi ...

Ngoài trời, cơn mưa vẫn còn dai dẳng ... những âm thanh hòa quyện với gió, như gõ nhịp vào tim cô, làm lòng cô chua xót.

Hóa ra, tỉnh giấc sau hai năm ngủ yên trong giấc mộng lại đau đớn như thế ...

Kevin! Cái tên đã gắn bó với cô suốt hai năm qua ... sẽ ra sao khi biết sự thật, mọi quá khứ trần trụi, đáng xấu hổ của người con gái anh yêu
...Cô gái chỉ biết đến lòng hận thù, sẵn sàng dùng cả cái quý giá nhất
đời con gái để đánh đổi ... liệu anh sẽ nghĩ như thế nào???

Có lẽ, hai năm yên bình trong giấc ngủ lại chính là điềm báo cho một cơn bão lớn sắp đến ...

QUYẾT ĐỊNH

Mỗi con người đều có quyền lựa chọn số phận cho riêng mình, nhưng không thể nào quyết định được định mệnh!

.

.

.

Làn gió khẽ vui đùa cùng chiếc lá, đong đưa khúc điệu nhạc thần tiên,
chiếu rọi vào tim tôi như bảo rằng " đây chính là lời chào tạm biệt lần
cuối cùng"

Phải! Có lẽ ngày hôm nay là ngày cuối cùng tôi được ở bên anh - Kevin!

" Jessica!"

Tôi như sực tỉnh bởi tiếng gọi của anh, chốc lát liền quay đầu lại, môi nở một nụ cười tươi hết cỡ nhưng ...khi trông thấy ánh mắt xuyến xao
dịu dàng của anh, đôi mắt tôi lại ướt nhòe.

" Em sao thế? Có
phải có chuyện gì không?" - Trông thấy vài giọt nước mắt long lanh trên
khóe mi, anh liền hốt hoảng kéo tôi lại gần, đưa mu bàn tay ấm áp lau
nước mắt cho tôi, giọng không tránh khỏi lo lắng - " Jessica, hôm qua
đến giờ trông em lạ lắm. Có phải ..."

" Không! Em bị đau mắt nên cảm thấy hơi khó chịu, anh đừng lo!"

Tôi chớp mắt nhìn anh, hít thật sâu ngăn chặn những giọt nước chực
trào. Những cử chỉ ân cần âu yếm như thế này đối với một người bạn gái
thì đó là một điều hạnh phúc. Nhưng trong mắt tôi, hành động đó chẳng
khác gì cắm một nhát dao lên tim tôi, đau nhói.

" Thật không? Đừng giấu anh!"

Anh ngẩn người vài giây, nhưng sau đó liền nghiêm giọng, trừng mắt nhìn tôi như đã nhận ra điều gì, chốc lát lại nâng cằm tôi lên, xoáy đôi mắt màu nâu nhìn tôi như tìm kiếm thứ gì đó:

" Jessica, có phải em đang nghĩ về người con trai đã cứu em đó không?"

Tôi giật mình, đáy mắt có chút xao động, nhưng chỉ vài giây sau liền trở lại bình thường, bật cười thản nhiên:

" Quốc Thịnh? Là tên anh ta sao?"

" Jessica, em vẫn chưa nói với anh về chuyện của ngày hôm qua. Không
phải em và ba anh đi chung với nhau sao, tại sao cuối cùng lại gặp tai
nạn cùng anh ta chứ? Và hôm qua, rốt cuộc em đã nói chuyện gì với anh ta vậy?"

Sắc mặt anh càng lúc tối sầm, vẫn không hề có ý định trả lời, anh khó chịu nhìn tôi và hỏi. Trong phút chốc, tôi nhận ra đáy mắt anh tràn ngập sự lo lắng mơ hồ, khiến lòng tôi tê tái, cất không thành
lời.

Ngoài trời tiếng chim kêu ríu rít, tôi chợt ôm chầm lấy
anh, thật lâu, cố ý để anh không thể nhìn thấy được gương mặt đau khổ
của mình, cố nén giọng để có thể nói chuyện bình thường nhất có thể:

" Kevin, nếu có một ngày em rời xa anh ... thì tuyệt đối không phải vì ba của anh ép buộc!"