
cắm sâu vào tim tôi, mọc thành rễ ở đó. Bất giác, tôi dõi đôi mắt nhìn về phía trước, nơi đằng sau cánh cửa ... là hình ảnh của Kevin đang đợi tôi. Anh ấy đang đợi tôi về bên anh
ấy!!!
Nhưng ...
Tôi là Phương Nhã, là loại người sống ở tầng lớp của đáy tận cùng xã hội, mang trong lòng mối hận thù sâu sắc,
hơn ai hết gia cảnh của tôi ... làm sao có thể xứng với một người như
Kevin!
Anh đẹp trai, sống ở tầng lớp quý tộc, gia thế địa vị
tiền bạc tất cả đều ở mức cao nhất. Liệu anh sẽ chấp nhận quá khứ của
tôi sao? Cho dù anh có chấp nhận, bản thân tôi cũng không thể chấp nhận
...
Vì bản thân tôi còn hiện hữu bởi một thứ gọi là quá khứ,
một khi tôi chưa chấm dứt được những nỗi đau đó, làm sao có thể đến với
anh!?
Hơn ai hết, chính anh cũng chưa chắc gì sẽ yêu một cô gái có quá khứ đen tối như tôi. Người anh yêu vốn dĩ chỉ là một Jessica,
một cô gái không có thực trên đời này!
Lý trí bảo rằng tôi phải ra đi, nhưng con tim lại níu giữ tôi ở lại.
Trong khi tâm trạng tôi trở nên vô cùng nặng nề, đầu óc rối ren, thì
bất chợt giọng của Quốc Thịnh lại vang lên. Câu nói của anh, hệt như một nhát dao chí mạng lên người tôi, khiến tôi không thể không quay đầu lại ...
" Nhã, họ đã bị bắt. Ba em ở trại cai nghiện, thần trí bất ổn. Còn mẹ em ở trong trại giam cũng đang rất đau khổ, không lúc nào là không nhớ đến em, mong em có thể quay về!!!"
Cổ họng tôi khô
khốc, đối diện với sự thật trước mắt, bất giác trong đầu lại hiện lên
cảnh cái đêm mưa tầm tã đó, khi tôi nhận được cú điện thoại của viên
cảnh sát, Ông ta, đã báo rằng ba và mẹ tôi đã bị bắt...
Ngoại
trừ chạy, chạy mãi để có thể đến trước mặt họ, nhìn thấy ba và mẹ của
mình, thì tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa cả. Rồi trời xui đất khiến, để
tôi gặp Kevin trong vụ tai nạn đó ...
Chuyện gì cũng phải trở về điểm xuất phát ban đầu, dù sớm hay muộn ... mọi thứ rồi cũng phải xảy ra!!!
Và giờ, tôi phải đối mặt với sự thật quái ác, rằng ba và mẹ tôi ... đã thật sự bị bắt!
Thế nhưng, tại sao Quốc Thịnh lại biết điều này???
" Hai năm qua, anh không ngừng tìm kiếm em. Nhưng đáp lại anh chỉ là
những chuỗi tháng ngày chờ đợi, em bặt vô âm tín. Nhưng thông qua việc
tìm em, anh mới biết được bác trai và bác gái đã bị bắt. Từ đó đến nay,
anh vẫn thường xuyên đi thăm họ mỗi tháng, và mẹ của em vẫn không ngừng
dặn dò anh phải tìm bằng được em trở về. Nhã, bác gái mong em lắm! Chúng ta phải trở về thôi! Được không???"
Anh đặt tay lên vai tôi,
trả lời thay cho thắc mắc mà tôi muốn hỏi. Bất chợt, anh xoay người tôi
lại, nói bằng giọng rất dứt khoát:
" Em không tin anh cũng
không sao, rồi cũng sẽ có ngày em hiểu rõ tất cả. Thế nhưng bây giờ,
điều em cần phải làm là trở về. Về Việt Nam, gặp lại ba mẹ của mình. Em
có thể nhẫn tâm bỏ mặc họ, không nhìn mặt họ dù chỉ một lần sao?"
Trong căn phòng lạnh lẽo, tôi và anh nhìn nhau như thế, thật lâu. Để
rồi khi thời gian chậm chạp trôi qua, để rồi khi tôi nghe giọng Kevin
đầy hoang mang kêu tên tôi phía ngoài cánh cửa mới sực tỉnh. Có điều,
tiếng gọi của anh ấy ngày càng xa dần, xa dần ... đến mức tôi không tài
nào nghe được giọng của Kevin nữa ...
Hít một hơi thật sâu, tôi lạnh lùng gạt tay anh ra trên vai mình, giọng nói trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết:
" Cho tôi một ngày. Sau ngày mai, tôi sẽ cùng anh trở về gặp họ!"
" Jessica, Jessica!"
Tiếng gọi của Kevin như cắt đứt dòng suy
nghĩ miên man của tôi, khiến tôi giật mình sực tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn
liền bắt gặp ngay ánh mắt lo lắng đầy khẩn trương đó của anh, lửa giận
bốc lên ngùn ngụt trên đỉnh đầu:
" Jessica, em sao vậy?" - Anh
bất ngờ buông tôi ra, nheo mắt nhìn tôi đầy khó chịu. Hừ một tiếng, anh
khoanh tay lại, nghiêm giọng tra hỏi - " Nói! Rốt cuộc đã có chuyện gì,
ngày hôm nay em làm lơ anh mấy lần rồi???"
Giọng điệu giận dỗi
trẻ con của anh phút chốc làm sống mũi tôi cay cay, cổ họng trở nên khô
khốc, cố gắng giữ cho giọng nói được bình thường:
" Em xin lỗi, chỉ là vụ tai nạn hôm qua khiến em còn thấy sợ, bản thân còn bàng hoàng đôi chút, nên nhất thời tâm trí lơ đãng thế thôi."
Nghe thấy thế, anh liền dịu giọng lại, đôi mắt thoáng xao động, nhìn tôi đầy xót xa:
" Anh xin lỗi, tại anh không tốt. Không bảo vệ em được an toàn, nếu như không có người lao ra cứu em thì ..."
Dứt lời, anh kéo tôi ôm vào lòng,đến một lúc sau anh lại hỏi, giọng điệu mang chút khó chịu:
" Hôm qua vì sao em lại gặp anh ta?"
Đầu bị bờ ngực rắn chắc ôm trọn, nên tôi không thể nhìn được vẻ mặt anh lúc này. Nhưng cũng may, nhờ thế mà anh không nhận ra đáy mắt tôi long
lanh những giọt nước, tim tôi cứ thắt lại, ra sức vòng tay ôm lấy anh
chặt hơn:
" Chỉ là tình cờ thôi."
Ngỡ rằng anh sẽ lập
tức tra hỏi tiếp tục, thế nhưng anh chỉ cười nhẹ, tì cằm lên đầu tôi,
giọng nói ôn tồn rõ ràng từng câu từng chữ: