
sững
người một lát, đến lúc này cô mới phát hiện sự có mặt của cô gái đứng
cạnh anh. Ở phía xa, dường như cả hai người có vẻ rất bất ngờ, trông
Quốc Thịnh sắc mặt thảng thốt nhìn cô, rồi lại quay sang nhìn cô gái kia với vẻ e dè. Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt của cô gái kia dần hiện rõ trong đôi mắt của Cẩm Tú. Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn,
đôi mắt to tròn nhìn cô bằng tia nhìn đầy khó hiểu.
Nhưng cô không để ý điều này, cái mà cô quan tâm hiện giờ là cô ta là ai? Tại sao lại đi chung với Quốc Thịnh của cô?
Từ xa, Quốc Thịnh tâm trí rối bời, không ngừng thắc mắc tại sao Cẩm Tú
lại biết giờ giấc anh đáp máy bay về nước thì lại trông thấy vẻ mặt khác lạ của Phương Nhã. Rõ ràng cô không chỉ trích, cũng không biểu lộ cảm
xúc gì, chỉ đăm đăm nhìn Cẩm Tú. Lúc này, anh cảm thấy có chút lo sợ,hồi hộp nhưng vẫn đi theo bước chân của cô.
Nhân lúc còn cách xa vị trí của Cẩm Tú, anh lên tiếng thanh minh, giọng nói có vẻ hơi kích động:
" Anh không biết cô ấy sẽ đến đây. Là thật đấy!"
Anh lén đưa mắt nhìn về phía Phương Nhã, trông chờ phản ứng từ cô.
Nhưng trái lại cô càng bước đi nhanh hơn, môi chợt nhoẻn cười. Thái độ
này khiến anh vô cùng bất ngờ và khó hiểu.
" Ba!"
Sự
im lặng kỳ lạ phút chốc tan biến thật nhanh, thay vào đó là giọng nói
bập bẹ của bé Hạo. Vừa trông thấy Quốc Thịnh, thằng bé đã giang hai tay
đưa lên, chồm người về phía anh đòi bế. Điều này là một hành động rất
bình thường, nhưng khi đập vào mắt Phương Nhã thì lại vô cùng kinh ngạc. Nụ cười trên môi trở nên gượng gạo hơn bao giờ hết.
Cô vốn dĩ
lường trước được việc trong suốt hai năm qua, anh và Cẩm Tú sẽ ở bên
cạnh nhau. Nhưng không thể nào ngờ đến việc họ đã có một đứa con bụ bẫm
như thế này???
Vẻ bàng hoàng cố gắng được che giấu, thế nhưng đôi mắt vẫn bộc lộ được nỗi bi thương căm phẫn bị đè nén!
Mắt vô thức liếc nhìn Quốc Thịnh, anh cũng nhìn cô tỏ vẻ bất lực, tay
đón lấy đứa bé từ tay Cẩm Tú, vội vàng xoay chuyển chủ đề:
" Cẩm Tú, sao em lại biết anh hôm nay về?"
Trông thấy bé Hạo ngoan ngoãn trong vòng tay của anh, Cẩm Tú cũng mất
đi phần nào cảnh giác, nụ cười nhanh chóng hiện trên môi:
" Hôm qua em gọi anh mãi mà không được, sợ anh có chuyện gì nên gọi đến công
ty anh hỏi chuyện, mới hay là giờ này anh sẽ về, nên em cùng mẹ dẫn bé
Hạo ra đón!" - Đôi mắt Cẩm Tú xụp xuống, nhẹ nhàng cất lời - " Tại sao
anh về mà không báo cho em hay? Hôm qua lại tắt luôn điện thoại!"
Anh siết chặt tay lại, giọng nói thốt ra vô cùng bình tĩnh:
" Anh chỉ đi mấy ngày, cần gì phải ra đón cho cực khổ. Hôm qua, là điện thoại anh hết pin!"
Cẩm Tú gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, vô thức bắt gặp phải ánh mắt của Phương Nhã, nụ cười trên môi cũng nhanh chóng tắt ngấm. Cô nhìn cô gái lạ
trước mặt, hỏi Quốc Thịnh bằng giọng hơi khó chịu:
" Ai vây anh?"
Trong khi Quốc Thịnh đang tìm cách để giải vây chuyện này thì bất ngờ
Phương Nhã đưa tay ra chìa trước mặt Cẩm Tú, trịnh trọng cất lời, không
quên một nụ cười xã giao:
" Chào cô, tôi là bạn đối tác của anh ấy bên Hàn Quốc. Cẩm Tú phải không? Tôi đã nghe anh ấy kể rất nhiều về cô!"
Giọng điệu Phương Nhã vô cùng hồ hởi, Cẩm Tú vốn dĩ không nhìn ra được
sự khác lạ nào trong đôi mắt to tròn ấy, bất chợt sự cảnh giác khó chịu
biến mất hết, thay vào đó là nụ cười hài lòng nhưng không nén nổi bất
ngờ:
" Thật sao? Anh ấy có nhắc đến tôi à?"
Cô vừa nói vừa bắt lấy tay Phương Nhã. Trong tích tắc, nhiệt độ nóng lạnh giữa hai người phụ nữ hòa quyện vào nhau, trao cho nhau đôi mắt thăm dò đối
phương. Cứ thế một lúc lâu, cả hai mới buông tay nhau ra, Phương Nhã
cũng nhanh chóng bật cười:
" Tất nhiên rồi! Một cô gái xinh đẹp như cô đây, anh ấy không nhắc đến cô thì còn nhắc đến ai?"
Ý tứ trong lời của Phương Nhã rất rõ ràng, nhưng chỉ mình Quốc Thịnh
hiểu. Anh chợt cảm thấy lo lắng với tình hình lúc này, bèn chen vào nói:
" Cẩm Tú! Cô ấy là Jessica, bạn đối tác của công ty anh. Bây giờ bọn anh phải về công ty gấp. Em và bác gái mau trở về đi!"
Nói đoạn, anh trao bé Hạo tận tay cho Cẩm Tú, giục cô về. Thế nhưng đến lúc này Phương Nhã lại cất tiếng, át luôn cả câu vừa định thốt ra của
anh:
" Cần gì phải cực nhọc như thế. Một mình tôi đi được, anh
hãy cùng gia đình về nhà nghỉ ngơi đi. Họ đã đến đây vì anh rồi, sao có
thể để vợ con anh về một mình được chứ?"
Quốc Thịnh nhắm chặt
mắt bất lực, giọng điệu trong lời nói dù không rõ ràng như anh biết chắc cô đã hiểu lầm mình. Với tình hình hiện giờ, nếu giải thích cho cô hiểu thì chắc chắn thân phận Phương Nhã sẽ bị bại lộ trước mặt Cẩm Tú. Anh
thật không muốn viễn cảnh đau đớn của hai năm trước lại xảy ra một lần
nữa.
Anh nhìn cô, rồi lại quay sang nhìn bé Hạo và Cẩm Tú. Chợt thấy lòng rối ren bức bối khó chịu, anh không thể để cô đi một mình,
rời khỏi tầm mắt anh dễ dàng như thế. Hơn thế nữa, nếu mặc ch