Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212234

Bình chọn: 9.00/10/1223 lượt.

o cô đi,
nghĩa là mối quan hệ giữa hai người sẽ càng căng thẳng hơn nữa, cô nhất
định sẽ càng căm ghét anh hơn!

" Chào nhé!"

Không đợi Quốc Thịnh đáp lời, cô liền chào tạm biệt Cẩm Tú, đôi mắt
khẽ lướt qua cái nhìn của Triệu Ánh, trong lòng bỗng thấy ghê tởm đến
muốn nôn. Ngay lập tức, cô xoay người đi về phía ngược lại, cố giữ cho
bước đi được bình thường.

" Ph.."

Anh hoảng hồn nhìn
bóng Phương Nhã đi xa, xém tính là gọi tên của cô nhưng may mắn là kịp
nuốt vào trong họng, cảm thấy như lửa đốt toàn thân, nóng rực. Không
được, anh không thể để cô lại một mình!

Đôi chân nặng trĩu của
anh cuối cùng cũng nhấc ra khỏi mặt đất, tay vô thức vùng ra khỏi bàn
tay đang níu lại của Cẩm Tú. Không nói không rằng liền đuổi theo bóng
Phương Nhã khuất dần, bỏ mặc lại tiếng khóc giòn tan của bé Hạo và sự
ngỡ ngàng của hai mẹ con Triệu Ánh.

" Cái gì thế? Trông thái độ nó có vẻ rất khác lạ, ngay cả con và bé Hạo đến đón nó cũng không màng
tới. Công việc gấp gáp đến vậy à?"

Cẩm Tú mơ hồ nhìn bóng dáng
hai con người kia khuất dần trước mắt mình, lòng cảm thấy rối bời khó
tả. Những câu sau của Triệu Ánh, cô không nghe được gì nữa. Trong đầu
chỉ hiện lên vô số những thắc mắc và cảm xúc kỳ lạ của bản thân.

Cô gái đó, có cái gì đó rất quen thuộc? Hơn thế nữa, đôi mắt của Quốc Thịnh khi nhìn cô ta, khiến cô thật sự rất bất an!

------------

" Nhã!"

Đứng trước hàng xe taxi nối dài, cô định bước vào trong xe thì cánh tay đã bị Quốc Thịnh kéo giật lại, giọng nói anh chứa đựng vẻ hoang mang
kích động, thế nhưng khi nắm chặt cánh tay cô rồi, lại không khỏi bẽ
bàng khi bắt gặp giọt nước mắt long lanh chảy từ khóe mi xuống hai gò má diễm lệ kia...

Trong phút chốc, Quốc Thịnh ngỡ như trước mặt mình là Mai Phương Nhã yếu đuối của năm xưa.

Hai năm trước, giọt nước mắt cay đắng của cô đã từng làm tan nát trái tim anh.

Còn bây giờ, cũng lại là anh khiến cô rơi nước mắt!

Tim như bị ai đó bóp nghẹn, cổ họng anh khô khốc, lưỡi nóng ran, muốn nói câu gì đó nhưng mãi không thốt thành lời.

" Buông ra!" - Cô bất lực, giọng thốt ra cũng trở nên yếu ớt, ngay cả
ánh mắt cũng không ngước nhìn anh một lần - " Tôi muốn gặp mẹ!"

Anh như sức lực không còn, tay tuột dần từ cánh tay xuống cổ tay cô,
siết chặt, như trút hết mọi nỗi đau lên đó, cố gắng gồng mình để nó đừng lan ra.

" Được! Chúng ta đi gặp mẹ!"

" Xin lỗi! Đó là mẹ tôi, anh nên nhớ!"

Giọng cô lạnh lùng khô khốc, lời nói thốt ra như cứa đứt trái tim anh.
Cô nói xong bèn leo lên xe đóng sầm cửa lại trước mặt anh, giụt tài xế
taxi đi nhanh. Trong phút chốc, bắt gặp giọt nước mắt long lanh sắp chực trào trên khóe mắt của cô, anh không kìm được mà vung tay đập mạnh lên
cửa kính, đau đớn chạy theo chiếc xe đang dần lăn bánh, ra sức hét lên:

" Nhã! Em nghe anh giải thích, nghe anh giải thích đi. Mọi chuyện không phải như em thấy đâu. Hãy nghe anh nói, xin em. Nhã!!!!"

Trước mắt nhìn thấy chiếc xe xa dần, anh không kịp nghĩ gì mà leo lên chiếc
taxi đỗ sẵn đằng sau lưng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ. Nhất định phải đuổi theo cô, ngay lập tức!

Chiếc xe lướt đi trên con đường
tấp nập của phố Sài Gòn. Hai năm đã qua, mọi thứ tựa như không hề thay
đổi, cảnh vật xung quanh vẫn y nguyên như mới hôm nào. Nhưng những con
người yêu đến sống chết của khi xưa đã không còn nữa. Họ bây giờ, chỉ
như là kẻ thù, là nỗi đau của nhau mà thôi.

Bên tai phát lên
tiếng âm thanh rè rè của đài phát thanh FM trên xe, tim Phương Nhã đau
thắt lại, lòng quặn lên nỗi đau đớn khi gặp gỡ Cẩm Tú và đứa bé kháu
khỉnh đó. Con của họ đã lớn như vậy rồi, anh cũng đã có một gia đình
hạnh phúc như thế. Cớ sao còn tìm gặp cô làm gì, trao cho cô nụ hôn, để
cô nhìn thấy đôi mắt đầy đau thương tột cùng đó, để cô cảm nhận được một phần nào đó con tim đang run lên vì xúc động. Anh không rời xa Cẩm Tú,
cũng không chấp nhận buông tay cô. Lẽ nào muốn một chân đạp hai thuyền?
Lẽ nào, anh chính là người tham lam bất chấp đến như thế hay sao?

Cô cắn môi đến bật máu, nước mắt ứa ra liên hồi không thể ngăn lại. Hai năm rồi, cho dù qua ngần ấy thời gian, vết thương trong cô vẫn không
ngừng nguôi ngoai, càng lúc càng lún sâu hơn, khiến nỗi đau thêm phần
lớn hơn, dày đặc hơn, không cách nào chắp vá lại được nữa.

Chiếc xe vừa dừng lại, cô nhanh chóng trả tiền rồi lao như con thiêu thân vào bên trong. Mẹ! Cô phải gặp mẹ của mình!

Phương Nhã bước đi mỗi lúc một nhanh, nhưng đến khi bước vào cửa phòng
thăm tù nhân thì chợt đứng lại. Tim bất giác đập mạnh, chỉ cần bước vào
một bước nữa thôi, cô sẽ có thể gặp lại mẹ? Người mẹ ruột xưa kia đã
từng trốn nợ đi biệt, bỏ cô ở lại một mình không nơi nương tựa. Một
người như thế, cứ ngỡ như sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô lần
nữa. Nhưng nào ngờ, họ bị bắt ... bản thân cô phải trơ mắt ra nhìn chính người thân của mình bước chân vào cảnh tù tội, mãi khô


Duck hunt