
giờ, cô đã thấy kỳ lạ
lắm rồi, Kevin lúc này trước mặt cô, quả thật không giống với Kevin mà
cô từng quen biết!?
" Anh phải gặp một khách hàng quan trọng! Tối nay sẽ ở lại khách sạn luôn. Em cứ ăn cơm, không cần đợi anh!"
Nói rồi anh phóng xe đi thẳng, không để cô kịp thốt nửa lời, chỉ đành
trừng mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên, lòng không tránh khỏi thắc mắc:
" Kevin! Rốt cuộc anh làm sao vậy?"
... Nhìn bóng dáng cô nhỏ dần trong gương chiếu hậu, tim anh quặn thắt. Tay cầm vô lăng bất giác trở nên lạnh ngắt, khóe môi cong lên tạo nên
nụ cười chua chát. Trong khoảnh khắc cô nói muốn trở về Việt Nam, anh
tưởng chừng như có hàng ngàn mũi dao cắm lên ngực mình,nhói đau.
Hai năm trước, anh từng xem cô là tảng đá chắn ngang cuộc đời anh, là
gánh nặng của anh, luôn mong chờ từng ngày cô khỏe lại để khuất xa khỏi
tầm mắt anh. Thế nhưng hai năm sau, anh đã có lối suy nghĩ ích kỷ, rằng
chỉ muốn giữ cô ở cạnh bên mình, mãi mãi!
Từ khi gặp cô, nhìn
những vết thương nặng nề trên người cô, và một nửa gương mặt đã bị hủy
hoại. Anh biết rằng, quá khứ của cô đã mang rất nhiều nỗi đau kinh khủng lắm, nặng nề lắm. Nếu như tìm lại quá khứ của mình, rồi đến khi cô thật sự nhớ lại, thì có phải sẽ rời xa anh không, và hẳn sẽ quên đi một
người con trai đã gần gũi, bên cạnh cô suốt hai năm trời chứ???
Trong khi anh không ngừng suy nghĩ thì bánh xe đã lăn bánh đến cửa
khách sạn Red từ lúc nào. Anh ngẩn người nhìn khách sạn to lớn, tráng lệ trước mắt mà không khỏi bàng hoàng. Một con người xưa kia chỉ biết lạnh lùng, trái tim sắt đá luôn dành trọn trái tim và linh hồn cho công
việc, mà có ngày lại trở nên u sầu não vì một người con gái sao?
Nhưng quan trọng hơn thế, anh thật sự cũng rất tò mò với quá khứ của
người con gái anh yêu. Một người mang trong mình những vết thương lồi
lõm kinh khủng như vậy, hẳn đã chịu rất nhiều đau khổ. Rốt cuộc, thân
phận thật sự của cô là ai? Và những người bên cạnh cô như thế nào?
Trong khoảnh khắc, trong đầu Kevin như tái hiện lại hình ảnh của hai năm về trước ...
Cái đêm đầu tiên anh hốt hoảng dẫn cô vào bệnh viện, trong cơn miên man vô thức, cô đã nắm chặt lấy tay áo anh, mãi không buông ra. Khi đó, đôi mắt của cô vẫn còn đọng lại vết tích của việc khóc quá nhiều ...
Cho đến ngày hôm nay, anh vẫn không sao mở lời được với cô, hỏi rằng có phải ngày hôm đó cô nắm chặt lấy tay áo anh là vì tưởng rằng anh chính
là người mà cô không muốn rời xa hay không???
.....
Ngày hôm sau, 9h sáng, tại ngôi biệt thự màu trắng, trang hoàng của Kevin...
Phương Nhã đứng trước gương, vén những lọn tóc dài lòa xòa qua một bên, tay mân mê nhìn ngắm những vết phỏng lồi lõm trên cổ và bả vai trái.
Khi xưa mới tỉnh dậy sau một tuần ngủ li bì trong bệnh viện, cô đã từng
rất bàng hoàng khi nhìn thấy những vết thương trên người mình, và ngay
cả hình dáng gương mặt của cô trước khi phẫu thuật. Rốt cuộc xưa kia cô
đã gặp phải chuyện gì? Và thật ra, cô là ai?
Bất chợt một tia sáng lóe lên trong đầu, cô xoay người về phía Thảo Nhi đang gấp chăn mền bên chiếc giường, đôi mắt lộ ý cười:
" Thảo Nhi! Em nói xem, nếu như người thân nhìn thấy được những vết thương trên người chị, thì họ sẽ nhận ra chị chứ?"
Thảo Nhi dừng động tác gấp chăn, môi chúm chím gật đầu đồng tình:
" Rất có thể! Chị Jessica, nếu như chị thật sự về với người thân, vậy thì em sẽ không được ở bên cạnh chị nữa rồi!"
Nhìn thấy gương mặt thễu não của cô bé, Phương Nhã phụt cười, ánh mắt
trở nên thật dịu dàng. Bao nhiêu năm qua, ngoại trừ Kevin thì chỉ có một mình Thảo Nhi là thân thiết với cô nhất. Cô bé đã làm người giúp việc
của anh từ lúc cô còn 15 tuổi. Và bây giờ, cũng đã 18 tuổi rồi.
" Chị Jessica, chị hứa với em đi. Dù cho chị có nhớ lại, hay đã tìm
được người thân. Thì cũng đừng vì vậy mà không đến thăm em nhé!!! Chị
không được quên em đâu nhé!"
Thảo Nhi kích động nói, tay đặt lên hai vai cô lay mạnh. Rồi không để Phương Nhã có cơ hội lên tiếng, cô bé lại thốt lên:
" Đúng rồi! Còn giám đốc nữa, chị dù có quên em, thì cũng không thể nào quên được một người đẹp trai tuấn tú tài tình như giám đốc đâu có phải
không?"
" Con bé này, tại sao lại lôi cả Kevin vào đây???"
" Chị Jessica, chị ngây thơ hay là giả vờ không hiểu? Tình ý của giám
đốc thể hiện rõ ràng trước mắt ra rồi còn không nhận ra sao? Em xưa kia
dù chỉ bưng trà rót nước cho giám đốc ở công ty ba tháng thôi cũng có
thể biết được: một người chỉ biết đến công việc như giám đốc thì chẳng
bao giờ quan tâm từng li từng tí đến một cô gái nào khác như chị thế này đâu!!!"
" Em nói lung tung gì thế? Có tin chị may cái miệng em lại không?"
Phương Nhã nghe nói thế thì mặt mày đỏ bừng, mắt chớp liên tục, tay giơ nấm đấm lên dọa. Thấy thế, cô bé cũng dừng ngay việc trêu chọc, tiếp
tục làm nốt việc còn dang dở của mình, nhưng vẫn cười khúc khích khiến
cô càng xấu hổ hơn