80s toys - Atari. I still have
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210284

Bình chọn: 8.5.00/10/1028 lượt.

nh!"- Nói đoạn, anh chìa tay ra bắt lấy tay của Kevin, khẽ mỉm cười.

Thoắt chốc, hai đôi mắt họ gặp nhau, trao cho nhau một cái bắt tay đầy
lịch sự. Không ai nhận ra rằng, sau một lần giao lưu gặp mặt, định mệnh
của họ lại một lần nữa xoay vòng.

Trời đã xế chiều, dưới làn khói mờ ảo qua hơi thở, Phương Nhã co rúm
người lại, trùm chăn kín mít, phà những hơi thở nóng hổi lên tay mình,
xoa xoa. Rồi chưa đầy ba giây sau, cô liền bật người ngồi dậy, mắt đảo
liên tục quanh phòng:

" Hình như tối hôm qua Kevin không mặc áo phông mà đến thẳng khách sạn luôn thì phải! Hôm nay trời lạnh như thế,
anh ấy sẽ cảm lạnh mất!"

Nghĩ đoạn, cô chạy vội vào phòng làm
việc của anh, với tay lấy chiếc áo khoác màu nâu sậm to bè trên móc treo quần áo, phủi phủi lên thân áo rồi tư lự mỉm cười.

Bước xuống cửa lầu, cô ngó nghiêng một hồi rồi vọng vào trong nhà nói với Thảo Nhi:

" Thảo Nhi! Chị ra ngoài hóng mát một chút, một lát chị về nhé!"

Phương Nhã vừa nói xong liền chạy một mạch ra ngoài, đứng trên giao lộ
của ngã ba, cô bắt đầu đưa tay ra ngoắt xe, vẻ mặt hồ hởi hiếm thấy:

" Taxi!"

Trong khi đó ...

" Chị Jessica! Không được, giám đốc sắp về ..."

Thảo Nhi trên người còn đeo tạp dề, tức tốc chạy ra ngoài ngăn cản
Phương Nhã, nhưng đến khi định thần lại thì trước mặt chỉ còn là khoảng
không vắng lặng, bóng dáng cô đã biến mất nhanh chóng.

............

" Cộp!"

Kevin đóng sập bản hồ sơ lại, đôi chân mày cau lại tưởng chừng như sắp
dính chặt lại vào nhau, mắt vô thức liếc nhìn đồng hồ trên tay, anh ngã
đầu dựa vào thành ghế.

Đã 5h chiều, thường thì giờ này anh sẽ
về nhà cùng ăn cơm với Phương Nhã. Nhưng hôm nay tâm tình anh không được tốt, lại thêm phần công việc quá bận rộn, khiến anh quên mất cả thời
gian. Suy nghĩ một hồi, không hiểu sao anh lại bấm số gọi điện về nhà:

" Alo!"

Tiếng chuông vừa reo được một tiếng, thì đầu dây bên kia đã nghe giọng
Thảo Nhi bắt máy. Hàng lông mi khẽ động đậy, anh siết chặt điện thoại,
áp thật sát vào tai mình:

" Jessica đang làm gì?"

" Ơ, giám ... giám đốc!!! Ơ ... chị ... chị ... Jessica vừa mới ra ngoài. Chị ấy bảo muốn ra ngoài hóng gió!"

Thảo Nhi giật thót mình bởi giọng đầy lãnh đạm của anh, mồ hôi túa ra
trên trán. Đúng thật cô không nghĩ đến tình huống anh gọi điện về nhà
nhanh như vậy, lại ngay sau lúc Phương Nhã rời khỏi nhà.

" Giám ... giám đốc! Em đã dặn chị ấy là giám đốc sắp về rồi, mà ... mà ..."

Cô bé sợ rằng sẽ bị la mắng, nên hấp tấp giải thích, giọng có phần rụt
rè hơn. Sau một hồi lặng thinh, đến khi cô bé tưởng rằng đầu dây bên kia đã cúp máy, thì lúc đó anh mới cất tiếng:

" Được rồi! Giờ tôi chưa về đâu! Cô ấy cũng chỉ đi loanh quanh một tí rồi về, không có gì phải lo!"

Không đợi Thảo Nhi mở miệng, anh nhanh chóng cúp máy, cảm nhận được rằng trong lòng khó chịu, chân mày không khỏi cau lại:

" Ngay cả cuộc gọi cho mình cũng không có, còn vui vẻ đi hóng gió?"

Đôi mắt anh vụt tối sầm, khẽ cười gằng một tiếng, đầu óc không còn muốn nghĩ gì tiếp nữa, khoác áo lên người rồi đi thật nhanh ra khỏi khách
sạn, leo lên xe phóng chạy đi, khuất nhanh sau con đường vắng bóng.

Trong khi đó, tại phòng 507 ...

Quốc Thịnh đang ngồi nghiền ngẫm bản kế hoạch bên đối tác, một tay
chống cằm, một tay nhìn vào màn hình laptop thăm dò những thông tin
trong việc kinh doanh, lòng trở nên vô cùng rối rắm.

" Phương Nhã!"

Tiếng gọi the thé của một người đàn bà thốt lên từ xa khiến tim Quốc
Thịnh như ngừng đập, toàn thân căng cứng, mọi cảm xúc dồn nén bao lâu
sắp trào ra thì bị anh cố dằn lòng lại, kìm nén trong hơi thở phập
phồng, môi bật cười chua chát:

" Chỉ là trùng tên. Cô ấy không thể nào đến được đây ..."

Miệng thì nói nhưng trong lòng anh không tránh nổi hoang mang, hai tay
run rẩy, đôi chân dường như không còn muốn nghe lời anh nữa, liền lao
như bay xông ra ngoài, miệng không khỏi thốt lên đầy kích động:

" Phương Nhã!"

Vừa lao ra khỏi cửa, anh chợt đứng sững lại, mắt đờ đẫn nhìn vào hình
ảnh trước mắt. Một người đàn bà trông khoảng ba mươi, tóc ngắn màu nâu
hạt dẻ, khuôn mặt của người châu Á, trên tay còn cầm tô cháo, khụy người xuống nói với cô bé tóc xoăn, ra giọng yêu chiều xen lẫn trách móc:

" Phương Nhã! Không được chạy lung tung! Ngoan, vào phòng ăn hết tô cháo rồi ba sẽ về!"

Quốc Thịnh ngẩn người nhìn bóng dáng hai mẹ con người Châu Á khuất dần, một hồi sau mới có thể lấy lại được tinh thần, lòng cảm thấy thất vọng
nặng nề. Đúng là cái tên mà anh mong chờ từng ngày, nhưng rất tiếc người mà anh thật sự cần thì lại không xuất hiện, chỉ là tên trùng tên mà
thôi!

Anh lắc đầu, thầm trách mình sao quá ngu ngốc, một hồi
lâu sau trở về phòng, anh nhận ra rằng tâm trí mình không còn hơi sức
đâu mà để ý đến bản kế hoạch trước mắt nữa, bèn lôi