
cô bây giờ có lẽ không phải là anh nữa!
Đó là điểm yếu của anh! Là nỗi đau của anh!
Nhưng anh vẫn cố chấp, muốn cho bản thân một tia hi vọng, vẫn muốn tin rằng ... tình yêu của họ không hề thay đổi!
Nhưng ...
Ba ngày thời hạn của Một Mắt, cũng chính là thời gian anh nhìn rõ được
... rằng vẻ mặt rạng ngời không hề lo âu, phiền muộn kia là minh chứng
cho việc cô đã hạnh phúc như thế nào.
Anh tắt máy, ba ngày liền ở một khách sạn gần đó, không hề liên lạc với bất cứ ai, chỉ lặng lẽ
theo dõi nơi Kevin sống qua thông tin mà Một Mắt cung cấp. Chỉ để tìm
cho mình một đáp án hợp lý rằng ... cô có hạnh phúc không, có vui vẻ hay không mà thôi.
Giờ anh đã có được đáp án, đã biết được rằng cô hoàn toàn hạnh phúc. Vậy thì anh cũng nên hoàn thành nốt việc còn lại
của mình!
Không thể thoát được ngày hôm nay... chí ít, anh đã có thể an tâm về Phương Nhã!
Còn Cẩm Tú, liệu sau này không có anh, rồi cô sẽ ra sao đây???
“ Khụ, khụ!!!”
Ho dữ dội, những tia máu đỏ lòm hằn trên đôi mắt, anh đưa tay lên che miệng, xoay người bước đi.
Cơn bão qua đi, mưa lất phất!!!
Những hạt mưa mỏng manh rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ li ti
hòa cùng gió. Trái tim của anh cũng không phải làm bằng sắt đá gì cả,
chỉ cần một tác động nhỏ hệt như bàn tay ai đó bóp nhẹ, sẽ se sắt đớn
đau, lạnh buốt tim gan không cách nào kềm chế được.
Anh đã bước chân vào hang cọp rồi, không thể thoát ra được nữa!
Anh biết, dù cương hay nhu, một khi đã dính dáng đến Một Mắt thì đừng
mong bản thân được toàn mạng. Rất có thể, sau lần này anh sẽ không còn
được nhìn thấy ngày mai nữa!!!
Gió đêm hiu hắt lùa theo từng kẽ tóc, từng tế bào trên người khiến lòng anh tràn ngập ưu phiền, đầu óc
miên man suy nghĩ đến việc chỉ chốc lát nữa thôi, anh sẽ phải đưa ra
quyết định của mình cho Một Mắt!!!
Vài phút sau, khi tâm trạng anh còn tràn ngập suy tư sầu não, vẫn không hề hay biết rằng có nguy hiểm đang rình rập trước mắt.
Từ xa, chiếc xe Benz bóng lưỡng màu bạc lao đến với tốc độ nhanh, càng
lúc cự li càng gần nơi anh đứng, tuyệt nhiên vẫn không có ý định dừng
lại ...
Màu chói lóa của đèn pha như chọc thủng giác mạc của
con ngươi, đồng tử bất giác co lại, toàn bộ sức lực trong tích tắc bị
trút cạn kiệt, cả người cứng đờ nhìn thẳng vào chiếc xe điên sắp sửa
tông vào mình. Trong tích tắc, điện thoại anh cầm trên tay bị sự va đập
mạnh liền văng ra xa, vỡ tan tành.
Anh khi đó, một chút cảm giác đau đớn cũng chưa kịp lan tỏa, thì trước mặt đã chỉ còn là một màu đen tăm tối ...
Giữa đêm khuya u ám, mùi máu tươi thoang thoảng phả ra ... chiếc xe hơi điên không mang bảng số nhanh chóng lao mất hút giữa con đường vắng
không người ...
TRẢ GIÁ
" Sinh ra trong một gia đình tội lỗi, cả người nhuốm
đầy mùi tanh của máu, tôi như chết đi sống lại trong tình yêu không hoàn hảo. Dù không có được, tôi vẫn cố chấp muốn có, đến mức sẵn sàng đánh
đổi bất cứ điều gì trên đời. Chỉ là ...
Vốn dĩ không thể nào ngờ, cái giá mà tôi phải trả cho những điều này lại quá đắt!
Quốc Thịnh! Em sẽ luôn yêu anh, ngay cả khi em chết!"
- Trương Cẩm Tú -
Trời đêm, không một ánh sao.
Trong căn phòng lạnh lẽo, tiếng chuông điện thoại réo rắt được vài
tiếng, tên Thái Vũ đứng bên cạnh đã nhanh chóng bắt máy, đôi mắt u ám
hệt như đêm đen:
" Biết rồi!"
Cúp máy, hắn lại kề sát
tai Một Mắt nói nhỏ điều gì đó. Một lát sau, khóe môi Một Mắt co giật,
đôi mắt thâm hiểm lóe sáng, không tránh khỏi nụ cười hài lòng trên gương mặt:
" Làm tốt lắm!"
-----
Tại một bệnh viện ở Sài Gòn ...
0h sáng ...
" Tránh ra, tránh ra! Làm ơn tránh ra!!!"
Chiếc băng ca màu trắng như tuyết được khiêng ra. Anh nằm trên đó, mặt
mũi đầy máu, đôi mắt mập mờ cố hết sức mở ra nhưng cũng chỉ có thể nhận
thức được vài chiếc bóng trắng lập lòe trước mắt, tiếng hét tiếng la
vang vọng bên tai ngày càng yếu ớt, nhỏ dần ... rồi đến khi không còn
nghe được gì nữa.
Miệng anh chụp bình dưỡng khí, máu từ trán liên tục chảy ra không ngừng ...
Một cánh tay buông thõng, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy chìm trong vô thức hoàn toàn ...
Khi đó, một ngôi sao lập lòe trên bầu trời thoáng chốc vụt tắt.
----
Mười mấy phút sau khi anh còn đang trong phòng cấp cứu, thấp thoáng từ
xa bóng dáng Cẩm Tú hốt hoảng chạy đến, sắc mặt tái mét không còn giọt
máu.
" Quốc Thịnh!!!!"
Cẩm Tú gào lên như điên loạn
nhào về phía phòng cấp cứu, đèn phòng đỏ rực vẫn sáng, cánh cửa im lìm
không một tiếng động, chỉ có một cô y tá đi ngang qua trông thấy vẻ kích động của cô thì nhanh chóng cản lại:
" Cô ơi, không vào được đâu!"
Mái tóc dính bệt trên trán vì thấm đẫm mồ hôi, Cẩm Tú nhịn không được
liền bật khóc, hai tay run rẩy níu chặt tay áo cô y tá h