
, dụi đầu vào mái tóc uốn cong màu nâu hạt dẻ của cô, bật khóc:
" Đừng nói nữa, em có thể đừng nói nữa được không???"
Quốc Thịnh siết chặt lấy đôi vai gầy của cô, thủ thỉ bên tai cô bằng giọng rất chân thực, không chút giả dối:
" Nhã! Chúng ta có thể quay trở lại như xưa không? Anh không quan tâm
đến chuyện đó, hãy để anh bù đắp cho em. Anh sẽ cùng em gánh vác những
đau khổ trong hai năm qua, tuyệt đối không để em bị tổn thương lần nữa." - Nói đoạn, anh xoay người cô lại, thủ thỉ nói - " Anh sẽ cùng em tìm
ra nguyên nhân sự việc của bác trai. Nếu như thật sự bên trong có uẩn
khúc, anh sẽ không để cho bác trai chết oan uổng đâu!"
Làn hơi
từ ngực dâng lên trở nên tắc nghẽn, cô nhìn vào đôi mắt đầy quyết tâm
cùng cực của anh, rồi lại quay sang nhìn chiếc giường nơi Hữu Nghĩa đã
từng nằm, lòng bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, vừa cay đắng, vừa ấm áp.
Thế nhưng, cô không tài nào hé môi cười nổi.
Vụ việc
Cẩm Tú bị cưỡng bức và mang thai, một phần cũng là lỗi nơi cô. Và bây
giờ, chính cô phải bị quả báo khi giương mắt nhìn người cha của mình mất đi!
Cô sai rồi, đúng không?
Thời gian lại trôi qua
thật lâu, cô vẫn không hề lên tiếng trả lời, cứ nhìn chăm chăm vào chiếc giường trước mặt. Đánh đổi cả trinh tiết, mất đi tình bạn, người thân
chia ly, ngay cả ba cô không có tội gì cũng phải biến mất khỏi cõi đời
này. Cuối cùng, mọi thứ cô làm tất cả đều trở thành công cốc, hơn thế
nữa còn tự hại lấy mình, thật ngu ngốc!
Cô rất mệt mỏi, nếu như thời gian có quay trở lại, cô thà để bản thân được lựa chọn lần nữa,
rằng suốt cả cuộc đời, cũng không yêu bất cứ ai!
Vậy mà, cuộc đời khi cướp đi của người ta thứ gì, đồng thời cũng trao lại cho ta một thứ khác!
Thế thì tình cảnh trước mắt, đối diện với sự thật trần trụi, mất đi ba
ruột của mình nhưng lại hiểu rõ tình cảm của người con trai mình yêu.
Theo lý mà nói, cô phải cảm thấy chút gì đó vui mừng mới phải!
Nhưng, sao cô lại cảm thấy nặng nề đến thế?
Lại từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt cô vẫn trắng nhợt như thế,
những móng tay cấu chặt vào da thịt đến đau rát, cô bắt đầu mơ hồ nghĩ
ngợi, rốt cuộc lý do gì có thể khiến cho ba của cô biến đổi lớn như thế. Cho dù cơn nghiện thiêu đốt tâm trí người ta như thế. Lãnh đạo 20 người cai nghiện trốn trại, tuyệt đối không phải là hành động nhất thời hồ đồ trong chốc lát, mà nhất định phải là một kế hoạch được sắp đặt sẵn từ
trước!
Chắc chắn rằng trong việc này không đơn giản là ba cô
đứng đầu xúi giục, phải có một lý do nào khác. Cô nhất định phải tìm
hiểu chuyện này cho rõ!!!
----------
Trong khi đó tại khách sạn Red, Sài Gòn ...
Ở trong đại sảnh, tiếng những nhân viên xì xào bàn tán một chủ đề rất rôm rả, tụm năm tụm bảy vây quanh thành một vòng tròn nhỏ, vẻ mặt ai nấy cũng có vẻ rất
sửng sốt, ngạc nhiên:
" Sao, sao? Có đúng là như vậy không?"
" Giám đốc thật sự về nước?"
" Không phải chứ?"
" Ôi trời, sao lại đột ngột như thế?"
Một nhân viên khách sạn vừa cúp máy xong điện thoại, đã bị những nhân
viên xung quanh hỏi dồn tới tấp, sắc mặt tỏ vẻ hoang mang cực độ. Không
khí trở nên xào xáo, hỗn loạn mất trật tự nề nếp của khách sạn, rõ ràng
ai nấy đều lo lắng lẫn ngạc nhiên, vì từ khi thành lập khách sạn Red ở
Việt Nam đến nay, giám đốc của họ chỉ trở về khi có công việc làm ăn cần giải quyết. Mọi thứ ở đây đều có phó giám đốc Trí Văn lo liệu, thỉnh
thoảng giám đốc chỉ theo dõi tình hình biến động qua tin tức email. Thế
mà đùng một cái, vị giám đốc trẻ của họ nay lại trở về đột ngột như thế, hơn thế nữa còn dự định sẽ ở lại đây dài dài. Điều này mọi người không
lo sao được, khi mà giám đốc Kevin của họ nổi tiếng với tác phong làm
việc lạnh như băng đá, nghiêm khắc đến mức ai cũng phải nể sợ.
" E hèm!"
Tiếng ồn ào xào xáo nhanh chóng dứt hẳn khi đột ngột nghe thấy tiếng
đằng hắng lạnh lùng vô cảm phát ra từ phía sau lưng. Họ ai nấy đều đồng
loạt xoay đầu lại, ngay lập tức sắc mặt trở nên tái mét, lập tức đứng
ngay thành hàng thẳng lối, nghiêm trang tách thành hai hàng ở hai bên,
nhanh chóng hô to:
" Chào giám đốc!"
Sắc mặt Kevin tối sầm, thế nhưng vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, ra vẻ như tâm tư không bị
xáo động, bước đến bên từng người một, nói khẽ:
" Cảm thấy khó chịu thì cứ nghỉ việc!"
Ngay lập tức, ai nấy đều nép người vào nhau, sắc mặt trắng bệt sợ hãi,
đồng loạt lắc đầu, môi mím chặt lại, rồi cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi. Nhìn
thấy tình cảnh trước mắt, đôi mắt Kevin càng trở nên u ám hơn, quay
người bước đi, thế nhưng vẫn không quên dặn dò một câu:
" Nếu để tôi nghe thêm những lời vô vị như thế, trừ hết lương!"
Nhìn thấy bóng vị giám đốc trẻ xa dần, bọn họ mới bắt đầu thở phào nhẹ
nhõm, nhưng rồi lập tức ai nấy đều trợn mắt lên nhìn. Họ có nhìn lầm
không? Người con gái tướng tá xinh đẹp với mái tóc tém trông cá tính kia đi bên cạnh giám đốc