XtGem Forum catalog
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212605

Bình chọn: 8.00/10/1260 lượt.

n làm
loạn không? Ngay cả lời tôi nói cũng không nghe?" - Giọng anh ôn tồn
nhưng lại ẩn chứa uy quyền đáng sợ, khiến không ai dám trái lời, đều cúi gằm mặt xuống đất. - " Cuộc họp kết thúc, mọi người vất vả rồi!"

Bóng dáng mọi người khuất dần, cánh cửa phòng họp mở ra rồi lại đóng
lại. Kevin vẫn ngồi yên một chỗ, tay xoa vầng thái dương một cách mệt
mỏi. Một lúc sau mới sực nhớ ra cô thư ký Nhã Trúc vẫn chưa về, bèn mở
di động ra cũng không có một cuộc gọi nhỡ nào. Đôi mắt lạnh lẽo bất giác nheo lại. Quái lạ, đã nửa tiếng hơn, tại sao Nhã Trúc vẫn chưa về?

Mặt hồ sóng sánh ánh nước, tiếng nhạc hòa tấu du dương cất lên khiến
ai nấy đều như thả hồn trôi theo điệu nhạc, tĩnh lặng và thư thái. Cẩm
Tú sắc mặt tươi cười, tay cầm ly rượu vang đưa trước mặt Phương Nhã, khí chất nho nhã, dáng điệu tự nhiên hệt như tiểu thư đài cát. Bất giác cảm giác lạnh người chạy dọc sống lưng, cô nhếch mép cười khinh, tay cầm ly rượu nhấp một ngụm ra vẻ bình tĩnh:

" Tôi biết người nhắn tin là cô mà!"

Ly rượu đung đưa trước mặt như khiêu khích khẽ dừng lại như hơi ngạc
nhiên đôi chút, sau đó trở lại với bộ mặt thật của mình, đôi mắt sắc
nhìn thẳng cô gái mang khuôn mặt lạ lùng trước mặt mình:

"
Biết? Vậy sao cô còn đến? Mai Phương Nhã. Tôi gọi đúng tên chứ?" - Các
ngón tay cầm ly rượu khẽ động đậy, khóe môi Cẩm Tú hơi cong lên - " Để
tôi đoán nhé, hai năm qua cô biệt tăm biệt tích là để rèn luyện lại bản
thân, hơn thế nữa là ... chỉnh sửa nhan sắc? Có đúng không?"

"
Cô rốt cuộc muốn gì?" - Lời nói của Phương Nhã đầy nộ khí, trừng mắt
nhìn người từng xem là bạn thân nhất của mình - " Thật không ngờ hai năm qua, cô vẫn giữ nguyên bộ mặt giả dối ghê tởm đó. Ngay cả Quốc Thịnh
cũng có thể một mực tin rằng cô thay đổi, nhưng anh ấy đâu có ngờ ...
chỉ khi cô đối diện với tình địch của mình, thì bộ mặt thật của cô mới
hiện ra mà thôi!"

" Hahaha! Hai năm trước thì có thể, bây giờ
thì không thể! Nhìn đi, cô hiện tại có gì để đấu với tôi, cô không có
nhà, bà mẹ lại ở tù, ngay cả ba cô cũng chết rồi. Tình địch? Nực cười,
cô xứng sao?"

Mắt Phương Nhã vằn đỏ, giật thót mình nhìn Cẩm Tú trước mặt. Làm sao cô ta lại biết?

" Cô thắc mắc à? Vì sao tôi biết à? Không ngại nói cho cô hay ..." - Cố kéo dài giọng, Cẩm Tú xích tới gần, cúi đầu sát tai Phương Nhã nói khẽ - " Vì tôi đã gián tiếp đưa thuốc cho ông ta uống đấy!"

Như thấy vẻ mặt trắng nhợt của cô, Cẩm Tú nhếch môi cười mãn nguyện, tay gõ nhịp lên ga trải bàn trắng tinh:

" Đừng sốc như vậy. Tôi chỉ là trông thấy ông ta vật vờ với cuộc đời
quá đau khổ, nên mới đích thân ra tay nghĩa hiệp cho ông ta một liều
thuốc an thần, để ông ta ra đi trong thanh thản thôi. Cô phải cám ơn tôi mới đúng!"

Tim như bị bàn tay ai đó bóp chặt, cô há hốc mồm
kinh ngạc, bờ ngực không kiềm chế nổi cơn xúc động mà run rẩy. Mở mắt
trừng trừng, Phương Nhã cắn răng rít lên:

" Cô ... cô nói
gì???" - Nói ra việc làm độc ác của mình từ đôi môi xinh đẹp kia một
cách nhẹ nhàng vui vẻ như thế, cô không nén nổi cơn giận bốc lên đầu,
đứng phắt dậy chỉ thẳng mặt Cẩm Tú, tay run run - " Thì ra là cô, thì ra là cô đã hại ba tôi chết! Thì ra kẻ đó là cô!!! Cô thật độc ác, vô liêm sỉ. Ông ấy có tội tình gì mà cô lại làm thế? Trái tim của Cẩm Tú cô bị
chó tha rồi hay sao???"

Nghe thấy thế, Cẩm Tú cười phá lên, mắt nhìn trừng trừng vào những bóng dáng đằng sau lưng Phương Nhã. Không
biết tại vì sao, đột nhiên cô trông thấy ánh mắt đó dường như lóe một
tia bi thương đến khó hiểu.

" Phương Nhã! Vĩnh biệt!"

Vừa dứt lời, một bàn tay vòng từ sau lưng Phương Nhã chụp thuốc mê, bịt
miệng cô lại. Giây phút nhận thức được chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chỉ có thể cảm nhận được tứ chi đang rụng rời, rồi ngã ụp xuống đất bất
tỉnh.

Trong khoảnh khắc Phương Nhã mất đi ý thức, đồng loạt
những người ngồi ở các bàn bên cạnh đều đứng lên một cách dứt khoát và
nhanh chóng, từng bước tiến lại gần bàn Cẩm Tú. Phía xa xa, trong đám
đông bất chợt tách ra thành hai bên, chừa lối đi cho người đàn ông khí
thế hừng hực như chúa tể, một bên mắt đã bị chột bước đến.

Dừng chân cạnh hồ, đôi mắt lạnh lẽo của ông như áp đảo các tiếng ồn bên
ngoài, khiến không khí xung quanh chợt trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Trừng mắt nhìn Cẩm Tú, rồi lại liếc nhìn Phương Nhã bất tỉnh dưới đất,
Một Mắt như bớt đi phần nào nghi ngờ, âm thanh gầm gè cũng được giảm đi
đôi chút:

" Xem ra mày không nói láo! Con bé này quả thật là Phương Nhã!"

Cẩm Tú ngây ra nhìn ba của mình, mắt chợt hoe đỏ, chưa kịp mở miệng nói gì thì đã bị một tên lính kéo tay cô giật mạnh lên, sau đó đẩy vai một
cách thô bạo, miệng quát lớn:

" Nhiệm vụ đã xong rồi, còn ngồi đó làm gì? Không mau cút đi!!!"

Tên côn đồ ban nãy đụng trúng vết bầm trên tay của Cẩm Tú làm cô nhăn
mặt rên rỉ, tay còn lại ôm lấy cổ tay bị thương, nước mắt tuôn như mưa,
rơi từng giọt thấm ướt một mảng đất:

" Ba ..." <