
hương Nhã giật
thót mình, lập tức xoay đầu lại. Ánh mắt chợt trở nên lúng túng, tay gấp lại điện thoại bỏ vào túi, e dè nhìn Nhã Trúc nói:
" Là bạn!" - Cô nhanh chóng đáp, thế nhưng giọng đã có phần khác lạ, đôi mắt tha
thiết khẩn cầu - " Nhã Trúc! Tôi mong cô đừng nói gì về chuyện ngày hôm
nay cho Kevin biết! Tôi xin cô đấy!"
Nhìn Phương Nhã qua cặp
kính, cô bỗng cảm thấy cô gái trước mặt mình không hề giống với thường
ngày. Trong đầu ngổn ngang biết bao nhiêu thắc mắc, rất muốn hỏi cô gái
trong điện thoại ban nãy là ai, người con trai tên Quốc Thịnh này nữa,
cả cái tên Phương Nhã mà cô ta nhắc đến??? Hơn thế nữa, là tại sao lại
trốn tránh Kevin bằng vẻ mặt đau khổ bi thương như thế? Thế nhưng những
câu hỏi đó chỉ có thể tự hỏi lấy mình, trực giác của cô cho biết không
thể nào hỏi được, hay chính xác hơn là có hỏi cũng chưa chắc nhận được
câu trả lời.
" Tôi biết rồi!: - Nhã Trúc có vẻ do dự một lát,
sau đó liền chìa tay ra trước mặt - " Đưa tôi số điện thoại của cô, phải bắt liên lạc chứ. Không thể để cô mất tích nữa như thế!"
Một cơn gió mạnh xộc vào người, thổi bay những lọn tóc của Phương Nhã. Cô vén mái tóc dài của mình, bật cười nhạt nhẽo:
" Tôi sẽ trực tiếp tìm gặp anh ấy, nhưng không phải hôm nay. Cô về công ty đi, và đừng nói gì về chuyện ngày hôm nay là được!" - Mắt Phương Nhã thoáng buồn - " Tự tôi sẽ nói với anh ấy!"
Phải, dù sao lần
này trở về, chẳng phải là để khôi phục lại thân phận, trở lại là Phương
Nhã hay sao? Bị phát hiện cũng tốt, cô cũng đâu phải có ý định trốn
tránh! Cẩm Tú muốn gặp cô, vậy thì sẽ cho cô ta toại nguyện. Cô thật
muốn xem, hai năm qua con người nham hiểm đó đã thay đổi thế nào như lời Quốc Thịnh nói.
Nhưng có một điều cô dường như không thể biết được, quán cafe Tino Garden lại
chính là một trong những địa bàn cư trú của Một Mắt!
---------
Nửa tiếng sau ...Phương Nhã đã đứng trước cửa quán cafe sang trọng quen thuộc, mắt nhìn chằm chằm vào bảng hiệu Tino Garden, mắt nheo lại cố
kiềm cảm xúc dâng trào. Nơi đây, đã từng là một khoảng khắc đáng nhớ
nhất trong cuộc đời của cô, mãi không bao giờ quên được.
Bậc
thềm tam cấp được trang trí tao nhã với những khung cảnh xung quanh bắt
mắt, tiếng róc rách từ những bậc đá chen ngang dòng nước chảy ở giữa
trung tâm giếng trời, không khỏi khiến cô nhớ lại ngày đó hai năm về
trước ...
Dưới vòm trời bát ngát, trước mặt là những làn sương
óng ánh phủ đầy trên những mảng xanh len lỏi trong quán, có một nam và
hai nữ đứng chực chờ ngoài bậc thang, giọng vui tươi cười đùa giòn tan
của ba cô cậu học sinh vang vọng quanh không khí quán cafe. Trong đó có
một cô gái xinh đẹp cứ mãi liến thoắt, tíu tít nói với hai người bạn đi
bên cạnh, một cô gái xinh đẹp không thua kém nhưng lại có vẻ e dè nhút
nhát, còn cậu học sinh bên cạnh trông rất ưa nhìn, nhưng lại tỏ vẻ bất
cần đời, thọc hai tay vào túi quần lạnh lùng ngước vào bên trong.
" Tới nơi rồi!" - Cô gái xinh đẹp lanh lợi nhanh chóng khoác vai cô gái rụt rè bên cạnh, đẩy về phía trước. Đồng thời cũng hơi nghiêng đầu nói
với cậu bạn phía sau lưng mình - " Chúng ta vào thôi! Quốc Thịnh, không
phải đứng ở đây luôn chứ?"
Chiếc tà váy khẽ đung đưa, cô gái bên cạnh lúng túng dùng tay che lại, rụt rè nói:
" Cẩm Tú! Chúng ta vào được chứ? Ở đây sang trọng quá, mình không đủ tiền!"
" Lo gì, mình sẽ bao bạn một chầu." - Nói rồi cô gái tên Cẩm Tú lén
liếc sang cậu trai đó, rồi cười tươi nói - " Bạn xem kìa, bạn trai bạn
đang mắc cỡ đấy. Nãy giờ không nói năng gì cả, còn không mau kéo cậu ấy
vào trong này uống nước đi!"
" Không cần!" - Quốc Thịnh thu lại ánh mắt, không nhìn Cẩm Tú, cậu học sinh trẻ nắm tay cô bé nhút nhát ấy xoay đầu bước ra ngoài.
" Ơ, anh đi đâu? Quốc Thịnh, không thể bỏ Cẩm Tú ở lại đây một mình!"
" Kệ cô ta!"
Cổ tay bị nắm chặt, cô bé nhăn nhó vùng vẫy, ráng dùng sức gỡ cánh tay mạnh mẽ của cậu học sinh ra, mắt rưng rưng nói:
" Đau quá!"
Vừa kịp lúc, một cánh tay trắng ngần nhỏ nhắn đưa ra chặn lại, kéo cô
bé kia về phía mình. Quốc Thịnh ngoảnh đầu lại, trừng mắt nhìn Cẩm Tú
giận dữ. Nhưng cô gái lanh lợi kia không tỏ vẻ gì là sợ hãi, còn buông
lời trách móc:
" Anh bỏ tay Phương Nhã ra đi, cô ấy đau rồi kìa!"
Đôi mắt cậu học sinh thoáng do dự, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt long
lanh ánh nước của Phương Nhã bèn buông tay, bất chợt giọng nói trở nên
dịu dàng hơn, kèm theo tia nhìn đầy xót xa:
" Xin lỗi, Nhã! Anh không cố ý!" - Cầm tay cô bé lên, Quốc Thịnh cố gắng gằng từng tiếng - " Ngoan, chúng ta phải đi thôi! Đi uống nước cứ để khi khác uống cũng
được!"
" Nhưng ..."
Khi cô bé lúng túng cúi đầu xuống, không biết phải làm thế nào thì đã bị cậu học sinh đó nắm tay kéo ra
ngoài. Đi được vài bước ra khỏi cửa quán, bỗng họ nghe thấy tiếng bước
chân thình thịch, đằng sau lưng như trở nên xào xáo ồn ào. Khi cô bé
Phương Nhã xoa