
ai người đều không nghĩ đến, nhiều năm về sau các cô còn có thể đối mặt ngồi nói chuyện, đề tài từ người đàn ông kia giờ chuyển
thành về đứa nhỏ. Lâm Sướng lần đầu tiên nhìn thấy Trạm Trạm, trong lòng run lên một chút, nếu không phải cô đã quen biết Lam Thành và Đông Hiểu Hi, thì cô cũng không biết được cha mẹ nào tài năng mà lại có được đứa
nhỏ đáng yêu như vậy, đây có lẽ mới chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của
Lam Thành chăng? Như vậy Lam Thành và Đông Hiểu Hi còn dây dưa, rốt cuộc có phải là có một chút là vì đứa nhỏ này không? Lâm Sướng thậm chí cảm
thấy thật uổng cho mình cũng làm phụ nữ, chuyện kia cứ mãi không hiểu,
giờ thì có lẽ đã lí giải được phần nào tại sao lúc trước Đông Hiểu Hi
lại cự tuyệt Lam Thành rồi.
Đêm đã khuya, ánh đèn mờ ảo của quán cà phê chiếu lên khuôn mặt buồn
ngủ của những người khách, vài đôi tình nhân cũng đã lục đục kéo nhau
rời đi. Trạm Trạm ăn xong cốc kem liền nhào vào lòng mẹ ngủ. Đông Hiểu
Hi cởi áo khoác ra bao bọc lấy người con, Lâm Sướng nhìn thấy ánh mắt và động tác của cô, liền lĩnh hội được rằng phụ nữ một khi có con rồi, nhu cầu đối với tình yêu cũng sẽ không còn như trước.
Cô dùng thìa chậm rãi khuấy ly cà phê, một lúc lâu sau mới nói: “Lam Thành uống rượu.”
Đông Hiểu Hi ngừng lại một chút, rồi lại lộ ra nụ cười ảm đạm, chỉ là nụ cười của cô cũng không che dấu được sự thân thiết, quan tâm trong
lòng.
“Cô không cần lo lắng quá, Hầu tử đi cùng anh ấy, hơn nữa bây giờ anh ấy cũng ngủ rồi.” Thấy Đông Hiểu Hi gật gật đầu, Lâm Sướng lại tiếp tục nói: “Thật ra hôm nay tôi cùng anh ấy cùng đến buổi tiệc tối đó cũng
không hoàn toàn là trùng hợp, nhưng anh ấy chỉ là giúp tôi cự tuyệt một
người……. Cô sẽ không để ý chứ?”
Đông Hiểu Hi cười lắc lắc đầu, tuy rằng về phương diện sinh hoạt cá
nhân, lãnh đạo Lâm Sướng này nói có vẻ hàm súc, nhưng cô đại khái cũng
có thể đoán ra Lâm Sướng là cự tuyệt ai. Vì thế trầm mặc một hồi, cô mới nói: “Tôi và Lam Thành quyết định tách ra cũng không phải là chuyện
ngày một, ngày hai, đây là do vấn đề của chính hai chúng tôi, không phải do người khác đâu.” Dứt lời, cô thấy Lâm Sướng hơi hơi há miệng bất ngờ một chút, dường như có chút nghi vấn lại không hỏi ra miệng được, liền
thản nhiên nói tiếp: “Không thực sự mất đi sẽ không thể hiểu được, vĩnh
viễn không thể nào biết được sau khi mất đi thống khổ đến thế nào, thật
ra trong mắt người khác, mà có lẽ chính trong mắt Lam Thành cũng vậy,
đều nghĩ tôi là vì anh ấy một mình nuôi lớn đứa nhỏ như thế, theo lí
thuyết hẳn là làm cho anh ấy cảm kích tôi, sau đó lại nhận được càng
nhiều trân trọng và nhân nhượng của anh ấy đi. Nhưng thật ra không phải
vậy, đứa nhỏ này với tôi mà nói là món quà ông trời đã ban tặng, ở thời
điểm đau đớn nhất, cứu vớt tôi không phải là tình yêu, mà là thai nhi
trong bụng mình, chính đứa nhỏ đã cho tôi dũng khí tiếp tục cuộc sống.
Cho nên, tôi có thể không có tình yêu, nhưng không thể mất đi đứa nhỏ.
Trên đời này, bao đôi vợ chồng gương vỡ lại lành đều có lí do, nhưng lại cũng có bao nhiêu người đã tách ra lại có thể chân chính hợp lại được
chứ? Trong đó lại có bao nhiêu cặp hợp lại với nhau rồi lại một lần nữa
tách ra? Đến lúc đó, tôi còn có thể lại có tư cách lựa chọn nữa sao? Còn có thể trọn vẹn có được con trai của mình sao?
Có lẽ Đông Hiểu Hi mới chỉ nói ra một nửa, cô có điều lo lắng sợ hãi
của riêng mình. Lam Thành hiện tại thực sự yêu cô, cứ cho là như vậy đi, nhưng vẫn luôn có người phụ nữ khác đứng ở trước mặt cô, hôm nay nói
yêu Lam Thành như thế nào, ngày mai lại nói đồng tình với thống khổ của
anh ra sao, bên người anh vẫn luôn có người phụ nữ khác cẩn thận chiếu
cố cuộc sống và công việc của anh. Nhưng chính anh lại không thể chịu
được bên người cô có một người đàn ông khác xuất hiện, chỉ sợ ở gần lại
là có vấn đề gì đó. Có lẽ rất nhiều người sẽ thấy không sao cả, bởi vì
yêu, người phụ nữ sẽ chịu được tất cả. Nhưng con người rồi cũng sẽ già
đi, tình yêu rồi cũng sẽ phai nhạt, có một ngày nào đó, năm tháng phôi
phai, tình yêu của bọn họ cũng sẽ nhạt phai đi như thế, liệu anh còn có
thể vẫn như trước đây mà cự tuyệt người phụ nữ bên người mình sao? Cô
không phải không nghĩ muốn yêu, mà thực ra là sợ. Vẻ ngoài hạnh phúc là
để cho người khác thấy, nhưng thống khổ trong lòng lại chỉ có thể tự
mình mà chịu đựng.
Lâm Sướng cũng không nói gì nữa, cô hiểu những gì Đông Hiểu Hi lo
lắng, giống như cô ấy nói, con người ta sợ nhất không phải là không
chiếm được, mà là đạt được rồi, sau lại mất đi.
…..
Lâm Sướng gặp lại Lam Thành là trên bàn anh vào sáng hôm sau, Hầu tử
bởi vì xử lí chuyện công ty nên đã sớm rời đi, nhà trọ chỉ còn lại hai
người bọn họ. Nếu không phải cô hiểu rõ Lam Thành, không phải đêm qua cô tận mắt nhìn thấy, cô cũng sẽ không dám tin người đàn ông ăn mặc chỉnh
tề, tỉnh táo điềm tĩnh trước mắt lại là con ma men đêm qua. Thậm chí
trong nháy mắt hôm qua đó, Lâm Sướng còn nghĩ lầm rằng anh đã muốn buông tình cảm dây dưa không rõ đó với Đông Hiểu Hi.
“Lời anh nói đêm qua,