
i “Tôi không chắc mỗi ngày đều
có thời gian đi thư viện, nhưng tôi cũng không để cô thiệt thòi, sẽ cố
hết sức.”
“Còn có……” Đông Hiểu Hi vừa định nói, lại bị Lam Thành dùng ánh mắt
cảnh cáo cô, làm người nên có chừng mực không thể nổi lòng tham, cô liền không nói thêm gì nữa, kỳ thật, cô chỉ muốn xin số điện thoại của hắn
mà thôi.
Hai người ngơ ngác đứng một hồi, có lẽ là vì mặt trời chói chang trên đầu, Đông Hiểu Hi mặt càng ngày càng hồng, Lam Thành buồn cười nhìn cô, nói “Tôi phải đi, không còn kịp thời gian rồi.”
“Tôi còn có một vấn đề muốn hỏi anh ……”
“Cô cứ nói.”
“Lâm Sướng tốt như vậy, vì cái gì mà anh từ chối cô ấy?” Cô biết
chính mình đã ngây thơ hỏi một vấn đề đặc biệt, cũng đoán rằng Lam Thành sẽ không trả lời cô.
Cũng không ngờ Lam Thành lại ngẩng đầu lên, đối với ánh mặt trời hơi
hơi nheo lại ánh mắt, sau một lúc lâu trả lời “Cô ấy rất hoàn mỹ .”
Ngữ điệu của anh từ từ tiến đến lỗ tai Đông Hiểu Hi, cô lần đầu tiên
biết, thì ra cô gái hoàn mỹ thường bị người ta trốn tránh. Đến khi Lam
Thành ngồi trên một chiếc xe, xe dần dần rời khỏi tầm mắt của cô, cô mới xoay người đi về phía cổng trường.
“Đông Hiểu Hi, thật cao hứng khi gặp được cậu ở đây.”
Cô mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía có tiếng nói, mới biết được Lâm Sướng đang đứng ở cổng trường chờ cô.
Ở đây đang là mùa hè, khắp trường tỏa ra mùi khô nóng, thậm chí hết
thảy động tác dư thừa cùng ngôn ngữ, giống như nhau đều đã thăng hoa
thành nhiệt độ làm cho người ta cảm thấy phiền toái buồn bực. Giống như
lúc này, nụ cười cùng ánh mắt của Lâm Sướng đều làm cho Đông Hiểu Hi cảm thấy thất kinh, mồ hôi đầm đìa.
Cô thật cẩn thận vươn một bàn tay chỉ, chỉ chỉ ra phía sau, có chút
cà lăm nói “Lam Thành, anh ta ngồi trên một chiếc xe đi rồi.”
Lâm Sướng ha ha nở nụ cười “Mình không hỏi anh ấy, mình chỉ là muốn mời cậu đi uống chút nước mát.”
“A?”
Không có nghe lầm chứ, cô ta không phải tìm đến cô để mắng mỏ sao?
Tuy rằng hơi chột dạ, Đông Hiểu Hi vẫn mở to hai mắt, nhìn vẻ mặt Lâm
Sướng, tựa hồ thực hiền hoà, cũng không như cô tưởng tượng Lâm Sướng sẽ
nhìn cô với một vẻ cao ngạo khí thế. Mẹ đã từng nói qua, người thường
nói mạnh miệng thường không phải mà người mạnh tay, hơn nữa cô cùng cô
ta lại không quen……
“Chỉ là mời cậu đi uống chút nước mát, cũng không phải bảo cậu lên
núi đao, xuống biển lửa, cứ như vậy mặc kệ sao? Huống chi bên ngoài mặt
trời nóng như vậy, chờ cậu lo lắng nữa một hồi, hai ta đã bị nướng thành than rồi.”
Đông Hiểu Hi gật gật đầu, ngẫm lại cũng đúng, dù sao chính mình cũng
không có làm cái chuyện gì kinh thiên động địa, sao phải sợ ai? Cô hướng Lâm Sướng nở một nụ cười, ưỡn ngực, tựa hồ như vậy lo lắng sẽ giảm bớt
đi một ít.
…
Đi vào dãy hàng quán bên cạnh trường học, đây là nơi sinh viên trường T thường xuyên đến, tuy rằng diện tích nơi này không lớn, nhưng có ánh
sáng nhu hòa, khung cảnh trang nhã thanh tịnh, giống như là một góc nhỏ
tĩnh lặng giữa đô thị ồn ào náo nhiệt. Hơn nữa nơi này có đồ uống mát
lạnh, thực thích hợp để sinh viên vào đây nghỉ ngơi.
Ngồi ở đây uống nước mát, lại có bài hát “Mười Năm” làm cho hai người nghe nhập thần, khi đó Đông Hiểu Hi đã nghĩ, một hao người yêu nhau
chia tay còn có thể trở thành bạn bè sao? Có lẽ không thể, nếu từng quá
yêu người kia, thì không có cách nào bình thản đối mặt với nhau.
Ngay khi cô đang suy nghĩ, lòng tĩnh lặng như con thuyền lặng lẽ
trôi, Lâm Sướng dường như cũng thả lỏng cảm xúc, chậm rãi tán gẫu về Lam Thành
Hóa ra, Lam Thành đã mất cha, từ khi còn rất nhỏ cha mẹ ly dị, mà hai người đều đã lập gia đình và có mấy đứa nhỏ, anh liền thành người dư
thừa. Khi lên trung học, anh tự chính mình làm công kiếm học phí, anh
không phải loại công tử dựa dẫm, luôn dùng đầu óc thông minh mà phấn
đấu, thành tích luôn đặc biệt. Lâm Sướng còn nói, anh quả tực là một
người quật cường, cũng đặc biệt có trách nhiệm, hơn nữa luôn giữ lời
hứa, nếu đã đáp ứng chuyện gì liền nhất định sẽ làm được. Nhưng anh cũng là một người rất sợ phiền toái, cho nên không dễ dàng hứa hẹn, cũng
không nhận lòng tốt của người khác đối với anh. Mà khi Lâm Sướng học
trung học liền thích Lam Thành, nhưng vẫn không dám nói cho anh, sợ anh
thấy có áp lực. Sau này, Lâm Sướng còn cười nói cho cô nghe một chuyện
xưa, một người con trai đưa cho cô gái một chậu hoa hải đường, cô gái
hỏi chàng trai, tại sao hoa hải đường không có hương thơm? Chàng trai
nói, bởi vì hải đường vụng trộm thầm mến người khác, nó sợ người khác
nghe thấy tâm sự của nó, liền xóa đi mùi hương……
Kỳ thật có rất nhiều thời điểm, chúng ta tổng hội vì chính mình cho
rằng vì một người rất đáng giá mà bỏ qua mình, thậm chí hèn mọn theo
đuổi người ấy. Đông Hiểu Hi không khỏi một lần nữa đánh giá Lâm Sướng
một chút, cái áo màu đen có đường viền hoa đồng tiền bằng bạc trang nhã
bao quanh, vây lấy thân thể mảnh dẻ, quần màu cà phê thẳng phấ,t ẩn ẩn
che khuất đôi châ