
nghỉ hè này có được hay
không đều dựa cả vào cậu đấy …”
Quả thật, lần này cô đi cũng không chỉ vì lấy lại điện thoại mà còn
có cả một nhiệm vụ gian khổ. Vì trong mắt mọi người Ngô Khải Đống nổi
tiếng là người gian ác đặc biệt là đối với sinh viên , môn của ông ta
rất dễ trượt , cho nên rất nhiều sinh viên đối với môn học này mà phá
lệ. Đêm qua , mọi người đã cung thương lượng , muốn cô đi tìm ông ta năn nỉ, muốn ông ta đưa ra một ít câu hỏi, khi ấy cả phòng chỉ có Hạ Tuyết
là kiên quyết phản đối , tuy không nói ra nguyên nhân nhưng mọi người
trong lòng đều biết rõ.
…
Đi đến trước cửa văn phòng , cô hít một hơi thật sâu , cô cũng không
dám chắc rằng mình có bị phê bình nghiêm khắc hay không. Quả thật chơi
trò chơi trong giờ học cũng không chỉ có mình cô , gần đây thời tiết
nóng nực , hơn nữa đây lại là một môn học buồn tẻ hết sức , giáo sư
giảng bài lại cực kì tẻ nhạt khiến cho rất nhiều sinh viên ngủ gục trên
mặt bàn , cô cũng không rõ vì sao ông ta lại chỉ bắt mình cô.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói “ Mời vào.”
Cô cẩn thận đẩy cửa , quả thật bên trong phòng trống rỗng. Ông ta
đang ngồi trước máy tính tìm tài liệu. Làn hơi lạnh từ điều hoà truyền
đến làm cô có cảm giác lỗ chân lông dựng đứng . Kì thật ông ta cũng
không đến nỗi khó coi , thậm chí còn có một chút nhã nhặn , thanh tú ,
nhưng xuyên qua cặp mắt kính, sự không an phận tồn tại trong đôi mắt đó
mà cô có thể cảm nhận được.
Ông ta có vẻ như đã quên mất, mang theo một vẻ nghi hoặc nhìn cô “Có việc gì sao ?”
“Dạ … Em tới để lấy lại di động.”
“Đông Hiểu Hi sao?” Ông ta hỏi xong liền mở ngăn kéo , lấy ra cái
điện thoại màu trắng đặt lên bàn “ Cầm đi, lần sau đi học thật nghiêm
túc vào”
“Vâng, cảm ơn giáo sư.”
Cô chậm rãi đi qua cầm lấy điện thoại, khẩn trương đến mức quên mất
rằng mình còn có một nhiệm vụ quan trọng . Cô vừa muốn xoay người rời đi thì đột nhiên bị một cánh tay ôm chặt lấy , một hơi thở nóng cháy phun ở trên đỉnh đầu cô, “Đông Hiểu Hi , tôi vừa mới đến giảng đường đã chú ý
đến em , em khiến tôi thật sự chú ý đến , em vừa xinh đẹp , hoạt bát ,
đáng yêu , không có chút gì giả tạo. Tuy rằng tôi đã lớn tuổi nhưng luôn bị sự tươi trẻ của em hấp dẫn , làm cho tôi thấy mình trẻ lại…”
Quả nhiên là giáo sư văn học , phía sau còn tràn trề tình cảm.
Tuy rằng cô đã dự đoán rằng sẽ có chuyện như vậy xảy ra , nhưng cô
không biết rằng khi ở trong hoàn cảnh này đầu óc mình lại trở nên trống
rỗng. Cô chỉ thấy ông ta lấy tay cô ấn vào nơi cứng rắn của chính mình , tuy rằng cách một lớp vải dệt nhưng cô vẫn cảm nhận được lửa nóng nơi
đó . Trái tim của cô đập như muốn bật ra khỏi lồng ngực , trong nháy mắt cô liền trở nên thất thần rồi lập tức ra sức giãy dụa , hơn nữa trong
đầu cô không ngừng nghĩ cô nên làm gì bây giờ? Ngay khi cô đang miên man suy nghĩ , một tiếng đập cửa đột ngột vang lên, ông ta lập tức buông
tay , ông ta hướng về cô làm dấu im lặng . Quả thật không cần nhắc nhở
cô cũng sẽ chọn im lặng , không phải là do sợ người khác biết , cũng
không phải là vì ông ta mà là do chính bản thân cô đã bị doạ đến choáng
váng.
Một lát sau, khi ngoài cửa im lặng như ban đầu, ông ta thở hổn hển
nói “Em đi đi , đừng quên lời nói của tôi , tôi chờ câu trả lời của em.”
Cô căn bản không hề nghe được những điều ông ta nói mà bước vội ra ngoài.
Qua cái hành lang thật dài đang im lặng một cách kì quái, cô chạy
thật nhanh ra ngoài, tự nhiên hai gò má cô ẩm ướt nước mắt. Tuy rằng cô
đã từng xem AV, đọc qua truyện Đam mĩ , đã từng mở miệng ra trêu chọc đó là nghệ thuật , đương nhiên có thể thưởng thức. Thật ra, hai mươi năm
cuộc sống mà cô đã trải qua đột nhiên trở nên trống rỗng, cô không thể
nào nghĩ đến một nơi tưởng chừng an toàn nhất như trường đại học lại gặp chuyện như thế này, cô không thể nói rõ đây dây là sỉ nhục hay là điều
gì nữa, nó giống như một bóng ma chiếm cứ toàn bộ tâm lý cô.
Cô một bên cúi đầu ngăn nước mắt rơi, một bên chậm rãi cất bước, đột nhiên đụng phải một người.
“Cô luôn liều lĩnh như vậy sao? Chạy nhanh như thế không thấy nóng
à?” Sau khi những âm thanh kia dừng lại là một giọng nói đầy kinh ngạc
“Cô khóc?”
Không biết vì điều gì, tuy rằng chưa tiếp xúc qua nhiều nhưng cô vẫn
nhận ra đây là giọng nói của Lam Thành. Giây phút này cô không hề suy
nghĩ gì liền ôm lấy anh mà khóc, giống như một đứa bé bị bắt nạt, tìm
người nhà dỗ dành, an ủi.
Anh thoáng chần chừ rồi đột nhiên vươn cánh tay đặt trên lưng cô, nhẹ nhàng hỏi “ Làm sao vậy? Ngô Khải Đống bắt nạt cô? Ông ta đã làm gì
cô?”
“Đừng nhìn, đừng nhìn về hướng cửa sổ văn phòng.” Cô vẫn khóc, ôm
chặt eo của anh, tựa như thân thể này là nơi tốt nhất để cô dựa dẫm vào
giờ phút này. Cô cũng biết giờ nay ông ta nhất định đứng ở cửa sổ nhìn
bọn họ, nếu ông ta biết bên cạnh cô đã có một người đàn ông khác thì
liệu có thể buông tay?
Khóc thật lâu cô mới chậm rãi buông anh ra , “Thật xin lỗi, vừ