
ng phòng học vô cùng oi bức, Đông
Hiểu Hi có chút tiến thoái lưỡng nan, nếu đi vào phòng học khác nào với
lãng phí một chút thời gian vàng ngọc, nhưng còn trong phòng ngủ có một
người bạn trai của bạn cùng phòng đến ở, cô cũng không muốn trở về làm
bóng đèn.
Nghĩ vậy, cô quyết đoán xoay người đi đến hướng thư viện. Kỳ thật
ngay khi quyết định xong, trong lòng liền không hiểu sao có chút vui
sướng, mấy ngày nay, có chút ý niệm luôn khiến cô nóng lòng muốn thử, có lẽ cô chính là đang chờ đợi thời điểm này, có thể có lý do chính đáng,
đi xem thử xem Lam Thành có thực hiện lời hứa không, có thể hay không
thật sự có thể làm được.
Giống như tưởng tượng, đến cuối học kỳ, chỉ cần là nơi có thể ngồi
xuống học bài đều có thể dùng hai chữ chật chội để hình dung, thư viện
càng không ngoại lệ. Đông Hiểu Hi nhẹ nhàng đi vào thư viện , đôi mắt
tìm kiếm một bóng hình. Không có gì bất ngờ, bên cạnh cửa sổ là một dáng người mặc áo sơ mi trắng, đang gõ bàn phím , mà chỗ ngồi bên cạnh người đó đang bỏ trống chỉ có túi xách đặt bên cạnh…
Cô cố gắng trấn tĩnh , bước nhanh qua , ho nhẹ mấy tiếng đã thấy anh
ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại nhìn cô rồi đột nhiên mang túi sách đặt ở
nơi khác.
Có lẽ động tác này trong mắt người khác rất đơn giản nhưng trong lòng cô lại thấy cảm động . Trong khi cô đang thất thần , một mẩu giấy đập
vào trán cô rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất . Cô cúi người nhặt lên , vừa
giở ra đã thấy một hàng chữ nhỏ đập vào mắt “ Nhân vật chính của đề tài
HOT nhất trong trường cuối cùng đã xuất hiện , thì ra chỗ ngồi bên cạnh
Lam Thành để trống hai tháng trời là cho cô , chuyện này thật đáng
ngưỡng mộ.” Tờ giấy không kí tên nhưng cô biết là do một người quen
thuộc với mình viết. Cô suy nghĩ một chút rồi đem tờ giấy đó ra viết :
“Anh thật sự giữ chỗ cho tôi hai tháng , vì sao vậy ? Vậy nếu tôi vĩnh
viễn không đến thì sao ?”
Viết xong ,cô đem tờ giấy đưa cho anh , còn mình thì giở sách vở xem
nhưng một chữ cũng không vào đầu . Một lát sau, anh đưa tờ giấy đưa lại
cho cô , trên tờ giấy viết “Tới hay không là chuyện của cô , tôi đã nói
thì sẽ làm được.”
Quả nhiên , giống như Lâm Sướng đã nói anh là một người luôn giữ chữ
tín. Vì thế cô lại đặt bút viết “Thì ra anh không thông mình như vẻ bề
ngoài thoạt nhìn.”
Lam Thành: “Vì tôi nhận lời tuân thủ với một kẻ cũng không thông minh hơn mình là bao.”
Hiểu Hi : Vậy tôi nên cảm ơn anh thế nào đây?
Lam Thành: “Không cần, dù sao gần đây tôi cũng không bận. Nhưng ngày mai cuối tuần tôi muốn đến công ty nên có lẽ sẽ không đến.”
Hiểu Hi: “Ngày mai tôi cũng không đến, hôm nọ trong giờ Sử tôi dùng
điện thoại bị giáo sư tịch thu, ngày mai tôi phải đến văn phòng để lấy
lại.”
Lam Thành: “Là Ngô Khải Đống sao? Nhớ rõ đi đến văn phòng ông ta tốt
nhất nên có bạn đi cùng , hơn nữa cuối tuần văn phòng càng vắng vẻ , dễ
xảy ra nhiều chuyện.”
Hiểu Hi: “Vì sao?”
Lam Thành: “Không muốn nói nhiều.”
Tờ giấy thường xuyên được đưa qua lại giữa hai người đã được anh viết câu cuối cùng “Tôi có việc đi trước, bye!”
Cô nhìn về phía cửa sổ , bóng người mặc áo trắng ẩn hiện nơi vườn
trường có vẻ tươi mát, đẹp mắt. Thật ra hai tháng nay ,trong đầu óc cô
đã nhiều lần xuất hiện hình bóng của anh, từng hành động , thậm chí từng chi tiết nhỏ nhất đều được cô nhớ đến . Cô bỗng dưng nhớ đến câu chuyện xưa mà Lâm Sướng từng kể , chẳng lẽ trong lòng cô cũng đang có một loại tình cảm đang nảy nở sao?
Đột nhiên , một tia nắng mặt trời làm cô chói mắt , cô mới biết được
bóng dáng kia đã đi xa khỏi tầm mắt của mình , cô lặng lẽ quay đầu , đem tờ giấy đầy chữ kẹp vào trong sách , có lẽ ngay cả chính cô cũng không
biết được rằng động tác này cả mình đặc biệt cẩn thận , thành kính.
Có lẽ họ đều đã quên rằng có ai đã nói rằng “ Duyên phận là điều thật kì diệu , rất nhiều thời điểm chúng ta gặp được nó lại không biết bắt
lấy nó.”
…
Giữa trưa hôm sau , ông trời dường như chẳng hề nao núng, nhiệt độ
vẫn cao y như trước , đây là ngày thứ hai mươi mấy trời nắng liên tục ở
thành phố này, con người không có việc đều tránh nắng ở trong nhà .
Quả thật , cho dù anh không nói qua thì cô cũng đã nghe nói nhiều về
Ngô Khải Đống . Có lẽ cả thành phố này đều biết vị giáo sư này nổi tiếng là hay cùng nữ sinh có quan hệ mập mờ , nếu gặp được cơ hội , ông sẽ
không ngại hành động nhưng ông ta cũn không ép buộc đối phương , nói
trắng ra cũng là dạng đàn ông không ra gì.
Cô vẫn suy nghĩ , vẫn quyết định thay một cái quần bò Levi’s màu
trắng , bó sát , nhìn qua gương càng thấy rõ vóc dáng tinh tế của cô.
“Cậu không sợ bị đột tử sao, sao lại mặc quần dài?” Hạ Tuyết hỏi
xong, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại sửa lời: “Cái áo cũng hơi mỏng,
mặc thêm áo khoác đi?”
“Đề nghị này không sai, cậu cũng có khác gì đâu mà nói.” Cô nói xong
bèn nhẹ nhàng bước ra , phía sau truyền đến tiếng của một bạn học khác “ Hiểu Hi, đừng quên sứ mệnh của cậu đấy , kì