Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324440

Bình chọn: 9.5.00/10/444 lượt.

xong nhạc
thiếu nhi lại thuận miệng hát “Các nàng ở nơi đâu các nàng đã già đi?
Chúng ta cứ vậy tự nhiên mà trưởng thành …” Đột nhiên cô thấy nghẹn
ngào, nhớ đến thành phố này, cô không chỉ nhớ về ba mẹ, còn nhớ về một
người cô không nghĩ sẽ gặp lại, người mà cô vẫn luôn nhớ đến, Lam Thành . Nhiều năm như vậy, người đó còn nhớ đến cô? Có giống như cô còn hoài
niệm về những ngày tháng tốt đẹp? Nếu có một ngày người đó nắm tay một
người con gái bước vào lễ đường, cô thực sự có thể chấp nhận được sự
thật này sao?

“Tiểu Hi ?”

Đột nhiên một âm thanh quen thuộc cắt đứt suy nghĩ của cô . Đó là
giọng nói của ba cô, người đã sinh ra cô , yêu thương , bảo vệ cô hai
mươi mấy năm , cho dù cả thế giới này có phản bội cô, người đó vẫn vĩnh
viễn đứng sau bảo vệ , an ủi cô.

“Ba.”

Giọng nói run run của cô phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Ba con cô đồng thời dừng bước , ngăn cách hai người là bóng đêm mỏng
manh. Trong lòng hai người đều có sự kích động khó kìm nén . Ngơ ngác
nhìn nhau một lát, Đông Vạn Lương sải bước về phía trước, trước mắt ông
là một đứa bé cùng hành lí. Ông đón lấy hành lí trong tay con gái ,
không nói một lời xoay người bước lên phía trước dẫn đường.

Đông Hiểu Hi ngồi xổm xuống, chìa tay ra nói với Trạm Trạm “Đến đây mẹ ôm nào .”

“Mẹ, Trạm Trạm không có mệt, Trạm Trạm có thể tự đi .”

Nghe thấy vậy, bất chợt Đông Vạn Lương dừng bước. Con gái đột nhiên
bỏ đi năm năm trời, bỗng dưng gọi điện cho ông nói rằng sẽ trở về. Ông
biết chính là vì mình, vì công ty của mình đóng cửa khiến con gái không
yên lòng mới trở về. Trong điện thoại con gái vốn chưa hề nói gì ,nhưng
bây giờ lại xuất hiện một đứa bé. Ông có thể nhận thấy mấy năm nay con
gái sống ra sao, nhưng đứa bé này đã vài tuổi. Ba nó là ai? Nuôi dưỡng
con gái hơn hai mươi mấy năm, nhưng vẫn ông không thế nào hiểu nổi

Đông Hiểu Hi theo ba đi vào một căn nhà ba gian, tuy rằng hoàn cảnh
thực xa lạ nhưng loại không khí gia đình này lại làm cho cô cảm thấy cực kì quen thuộc. Căn phòng vẫn gọn gàng ngăn nắp như vậy, đồ vật giá trị
cũng như đơn giản đều ngay ngắn như nhau. Đương nhiên, thanh nhã là do
mẹ cô thu xếp, có phần thô kệch là theo ý của ba cô.

Cô đem Trạm Trạm trong lòng buông ra, còn chưa kịp thở dốc, liền nhận được một cái ôm ám áp: “ Nha đầu chết tiệt, cô còn trở về làm gì cơ
chứ, chắc tôi chết, cô cũng không trở về.” Mẹ cô hai bàn tay dừng trên
lưng con gái , giống như là đang dùng đến sức lực tích góp năm năm để ôm cô. Than thở vẫn chưa giải hết hận, lại gắt gao đem con gái ôm vào
trong ngực, như sợ con gái trước mắt lại biến mất. Cứ như vậy một loạt
động tác nháy mắt hoàn thành, nhưng là từng chi tiết nhỏ cũng không
tránh được ánh mắt mẹ cô. Năm năm rồi con gái đã gầy hơn, hiện tại càng
tiều tụy, tóc trước kia dài giờ thành tóc ngắn, ngoại trừ không có thời
gian để ý có lẽ cũng muốn cắt bỏ mái tóc coi như là cắt bỏ quãng đời đã
qua. Bà còn để ý con gái chỉ dùng đồ trang sức đơn giản, khó nén thương
tâm cho con gái nhiều năm phiêu bạt mỏi mệt và tang thương.

Đông Hiểu một tay kéo con , dùng một tay kia ôm mẹ. Cô cảm thấy trên
lưng đã mỏi nhưng cảm giác ấm áp đã lâu không có khiến trong ánh mắt của cô dỡ xuống mệt mỏi trầm trọng nhiều năm Nhiều năm bất an, bàng hoàng
cùng nhung nhớ giờ khắc này bị áy náy và thoải mái thay thế. Cô ôm mẹ
vừa khóc vừa cười, thoáng làm nũng nói “Mẹ, thân thể mẹ thế này không
tốt sao, sức lực những năm gần đây còn tốt lắm.”

Mẹ cô nói năng lộn xộn, khóc nói “Tôi mấy năm nay chính là bảo toàn
sức lực, chờ có cơ hội đánh chết cô, nha đầu chết tiệt kia. Cô nói đi
mấy năm nay cô đi đâu ? Có cái gì uỷ khuất mà tôi cùng ba cô không thể
thay cô làm chủ, lúc trước nói đi là đi, chỉ lưu lại có một bức thư, tôi và ba cô, còn có Lam Thành …..” Nói đến đây bà lại đem những lời nói
này nuốt vào, Đông gia có lẽ kiêng kị cái tên này, “Cô có biết bao nhiêu người tìm cô, tìm sắp điên rồi …. Hạ Tuyết vài năm nay không biết đã
đánh bao nhiêu cuộc điện thoại , cùng mẹ cô đã khóc bao nhiêu …..”

“ Mẹ, con không phải rất tốt đấy thôi.” Theo miệng mẹ nghe đến mấy
cái tên quen thuộc , Đông Hiểu Hi lại càng phát ra thanh âm nghẹn ngào , vốn muốn an ủi mẹ, giờ phút này một câu cũng không nói nên lời. Chính
là ngồi xuống ôm mẹ cùng khóc, nước mắt tích cóp trong năm năm không hề
giữ lại mà tuôn ra. Nguyên lai, một người rơi lệ vì đau khổ, cùng người
nhà ôm nhau khóc, cũng là một loại hạnh phúc.

Mẹ con hoàn toàn đắm chìm ở không khí đoàn tụ vui buồn, dường như
quên rằng trong phòng không chỉ có hai người. Đột nhiên một tiếng khóc
non nớt không chịu cô đơn đánh thức hai người.

“Không được đánh mẹ tôi, bà là người xấu …..” Trạm Trạm giống như đã
bị dọa cho sợ, sống chết giữ chặt quần áo Đông Hiểu Hi lớn tiếng khóc,
tiếng khóc giữa ban đêm yên tĩnh làm náo động, làm động lòng trắc ẩn của những người xung quanh. Kỳ thật đứa nhỏ này ngày thường là một đứa trẻ
đặc biệt, cho dù bị uỷ khuất cũng chưa bao giờ lớn tiếng khóc, có lẽ


XtGem Forum catalog