Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324513

Bình chọn: 7.00/10/451 lượt.

nghía, thưởng ngoạn món đồ chơi. Cha vừa khích lệ Trạm Trạm thông minh, vừa hỏi: “Mẹ con vì cái gì lại gọi con là Trạm Trạm (“trạm” là đứng) , sao lại không gọi là Tọa Tọa (tọa” là ngồi) hay Nằm Nằm đi.”

“Ông ngoại không văn chương gì hết, mẹ nói, Trạm chính là màu xanh,
trời cùng biển chính là trạm lam, Trạm Trạm chính là màu sắc khi mặt
biển và bầu trời giao hòa, cảnh sắc vô cùng đẹp.”

“Nga, ra là như vậy…. Thế Đông Trạm Đông thì ý tứ là thế nào?” Ba cô
xem ra thấy đứa nhỏ họ Đông thì đặc biệt vừa lòng, liền cố ý khoe ra
hỏi.

Trạm Trạm lại đột nhiên trầm mặc, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất chu chu ra, cúi đầu trả lời: “Bởi vì Trạm Trạm không có ba, cho nên mới cùng họ Đông với mẹ.” Còn nhỏ tuổi mà đứa nhỏ này đã bắt đầu tự ti, dường như
cho rằng không có ba chính là sai lầm của nó, cũng là điều nó không hiểu nhất.

Giờ khắc này, Đông Hiểu Hi nhìn thấy mặt ba mình tươi cười đột nhiên
cứng ngắt, trong ánh mắt vừa là phẫn nộ vừa là trìu mến………..

Đột nhiên ba cô đứng lên, một tay ôm lấy cháu ngoại cưng vào ngực:
“Đi, ông ngoại dẫn con đi mua đồ chơi, con muốn cái gì ông ngoại liền
mua cho con cái đó, sau đó chúng ta đi dự đại tiệc….. Cái tên ba chó má
kia, về sau chúng ta không thèm quan tâm đến nữa, có ông ngoại ở đây, sẽ không để con phải chịu ủy khuất.”

Trạm Trạm bị hành động bất thình lình của ông ngoại làm cho tỉnh tỉnh mơ mơ, nó không hiểu ông ngoại vì cái gì mà lại tức giận, vì thế liền
hướng về phía mẹ vừa mới bước vào phòng khách mà thân thiết vẫy tay.
Đông Hiểu Hi vội vàng đi ra ôm lấy con nhưng ba cô lại quật cường ôm
Trạm Trạm, né tránh cô.

“Ba, ba tức giận cái gì, Trạm Trạm chỉ là cháu của Đông gia chúng ta có gì không tốt sao?”

“Đương nhiên rất tốt, ba không tức giận, ba mang cháu ngoại đi mua đồ chơi thôi.”

Trên mặt rõ ràng viết hai chữ “Tức giận”, vậy mà lão gia này vẫn thực mạnh miệng, Đông Hiểu Hi không nhịn được mà bật cười, Trần Thanh Hoa
hiểu rõ tính tình của chồng, cũng không có ngăn trở, nhanh chóng tìm áo
khoác cho Trạm Trạm, đưa cho Đông Vạn Lương đang ôm đứa nhỏ.

Đông Hiểu Hi cũng biết mình cản không được, vội vàng đưa cho ba một
ngàn đồng: “Ba, ba đừng chiều chuộng nó quá, không thể muốn cái gì là
mua cái ấy được.”

Đông Vạn Lương nhìn tiền trong tay, ngừng lại một chút, sau đó phẫn
nộ mà vứt xuống đất: “Ngươi đừng có coi khinh cha ngươi thế, lạc đà gầy
còn so với lư. Ta chỉ có một đứa cháu ngoại này, không yêu thương nó thì thương ai.”

“Ông ngoại, ông nói nhầm rồi, là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không phải lư.”

Thấy Trạm Trạm còn thực sự chỉnh mình, Đông Vạn Lương đột nhiên ôm
lấy đứa nhỏ chọc cười, vừa bước ra ngoài vừa nói: “Vẫn là Trạm Trạm nhà
chúng ta có học vấn, ông ngoại không có học vấn, về sau Trạm Trạm dạy
ông ngoại được không?”

“Là mẹ dạy, mẹ cũng có học vấn…”

Hai ông cháu vừa cười vừa nói đi ra cửa, âm thanh sung sướng hạnh
phúc còn truyền từ hành lang vào khắp phòng. Trần Thanh Hoa cười, cúi
xuống nhặt tiền nhét vào túi con gái: “Ba con tính tình thế nào, con
cũng không phải là không biết. Sau này, khi nào cần dùng ba mẹ sẽ nói.
Đừng có làm vậy nữa, trong tay ba mẹ có tiền, lúc trước công ty đóng
cửa, ba con có đưa cho mẹ một quyển sổ tiết kiệm, đến mấy trăm vạn kìa.
Ông nói, cất giữ cho tiểu Hi, sớm muộn cũng có ngày nó trở về lại dùng
đến, hai chúng ta già rồi, như thế nào cũng được, nhưng không thể để con gái mình chịu khổ được.”

Đông Hiểu Hi ôm lấy mẹ, thì thào nói: “Mẹ, thực xin lỗi…..”

Đây chính là người làm cha mẹ, dù ở thời điểm khó khăn nhất, người họ nghĩ cho vẫn là con gái mình, mà không phải là bản thân mình. Tình cảm
như vậy mà lại bị cái gọi là tình yêu kia coi không là cái gì? Chính
mình vì thứ tình yêu ngu xuẩn mà bỏ cha mẹ, bỏ đi tha hương. Có lẽ con
người ta khi còn trẻ, tiêu phí nhiều thời gian cùng tinh lực nhất chính
là cho tình yêu, chỉ là không có bao nhiêu người có thể vì tình yêu,
đánh mất bản thân mình mà vẫn vô tư.

“Nha đầu ngốc, ba mẹ cũng không muốn nghe con nói câu thực xin lỗi.
Nhìn con hiện nay trở thành thế này, là đã biết con đối xử hà khắc với
bản thân mình ra sao rồi. Tóc ngắn thì tóc ngắn, cũng phải làm cho nó ra hình ra dạng một chút chứ. Đi, cùng mẹ đi làm đầu, dạo phố mua sắm quần áo, làm cho mình trông giống phụ nữ một chút.”

“Con trông không giống phụ nữ sao?” Đông Hiểu Hi xấu hổ vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình.

“Làm sao mà giống? Đi soi gương xem, con mới hai mươi bảy tuổi mà trông như một bà mẹ trung niên rồi.”

“……”

Đi dạo phố, Đông Hiểu Hi chốc chốc lại nhìn gương soi kiểu tóc mới
của mình, không phải là khó coi, chỉ là cảm thấy không giống với mình.
Lâu nay, đã quen với mái tóc mì sợi bình thường, đã nói goodbye với thói quen xa hoa vật chất trước đây rồi. Nhớ rõ khi còn học đại học, bao
nhiêu cô gái đều bắt đầu chạy theo giấc mộng vật chất, có thể là một bộ
trang phục đúng mốt, nước hoa này nọ, hoặc là di động ….. Chính cô cũng
khô


XtGem Forum catalog