Teya Salat
Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324561

Bình chọn: 9.5.00/10/456 lượt.

cẩn thận
mà làm rơi trên mặt đất.

“Là Lam Thành sao, không ngờ lại gặp thế này.” Trần Thanh Hoa có lẽ
cũng không nghĩ tới sẽ gặp Lam Thành, thình lình xảy ra chuyện cũng làm
cho bà bất ngờ.

Lam Thành yếu ớt cười, đem ánh mắt dời khỏi mặt Đông Hiểu Hi, quay
sang Trần Thanh Hoa nói: “Mẹ, đến ăn cơm sao? Có đặt chỗ trước không?”

“Không có, chúng ta vừa mới dạo phố xong, vừa quyết định vào đây.”

“Vậy mẹ để cho con.” Lam Thành nói xong thoáng nhìn qua thư kí bên
cạnh. Cô gái kia lập tức hiểu ý, đi vào trong. Lam Thành liền xoay người lại cùng Trần Thanh Hoa hàn huyên, đề tài vẫn xoay quanh sức khỏe của
hai ông bà, Đông Hiểu Hi liền bị xem như người trong suốt, cô bắt đầu
nghĩ ngợi, Lam Thành kia kêu mẹ là do thói quen hay là do trong lòng hắn có điều gì khác…….. Suy nghĩ một hồi, cô thư kí kia đã trở lại, bên
người chính là quản lí nhà hàng.

Lam Thành chỉ vào cô với mẹ, lại lễ phép nói với Trần Thanh Hoa: “Mẹ, phòng cho người đã chọn rồi, để vị này đưa mẹ tới, con muốn cùng tiểu
Hi nói vài câu.”

Lúc này, quản lý nhà hàng hướng đến Trần Thanh Hoa cúi đầu một chút:
“Quý bà, xin mời theo tôi. Lam tiên sinh chính là khách quý của chúng
tôi, có yêu cầu gì bà cứ việc nói, chúng tôi nhất định sẽ làm theo.”

“ Được, được, hai đứa cứ tán gẫu đi, mẹ đi vào trước, đi suốt đến giờ quả có chút mệt mỏi.”

Trần Thanh Hoa nhìn cũng chưa thèm nhìn con gái một cái, liền tươi
cười cùng vị quản lý kia đi lên trên lầu, cùng lúc, Đông Hiểu Hi phát
hiện vị thư ký kia cũng không biết từ khi nào cũng không thấy nữa. Giờ
phút này, chính giữa đại sảnh chỉ còn Lam Thành đứng cùng cô.

Cô vội vàng đem ánh mắt nhìn về nơi khác, làm như không chú ý …

Ánh mắt Lam Thành lúc này dừng trên khuôn mặt người phụ nữ trước mắt
mà ngắm nhìn. Có lẽ là thế giới này quá rộng lớn, người phụ nữ này tùy
tiện trốn ở một thành phố nào đó, thì dù anh có tổn hao hết thời gian,
tinh lực của cả đời này cũng chưa chắc đã tìm được cô. Nhưng cái thành
phố này thì có lẽ lại nhỏ bé quá, tùy tiện đi ăn một bữa cơm, liền có
thể cùng cô không hẹn mà gặp.

Anh truy tìm ánh mắt đang trốn tránh của Đông Hiểu Hi, không thể chỉ
trong thời gian ngắn mà đoán được cô mấy năm qua sống có tốt hay không,
chỉ là cô vẫn thích mặc trang phục hàng hiệu, thích từ đầu đến chân mình đều thật tinh xảo, nhưng ánh mắt lại bất đồng với nhiều năm trước,
thiếu đi một phần trẻ con cùng tự tin, lại thêm một chút bàng hoàng,
điểm thêm một chút thành thục……..

Ngay tại khi cả hai người tìm mãi không ra lời nào thích hợp để nói thì có vài người đàn ông mũ áo chỉnh tề đến gần bọn họ.

“Lam tổng, tôi nói này, tiểu tử anh chỉ luôn một mình hành động, lập
tức là chuyện tốt gì cũng có. Các huynh nhìn xem, hắn ta đi đến đâu cũng phạm phải đào hoa, mà lại hết cô này tới cô kia đều xinh đẹp cả.”

“Cái này gọi là bản tính.”

“Cái gì? Cái này gọi là diễm phúc lớn.”

“Lam tổng, cứ tán gẫu cùng tiểu bằng hữu của anh đi, bọn tôi chờ ở
trong xe. Đừng quên, chút nữa, chúng ta cùng nhau uống vài chén, ai cũng đừng nghĩ chạy được …”

Mấy người cười nói đi ra cửa. Cứ theo lời nói không chút kiêng kị gì
của bọn họ, Đông Hiểu Hi thầm đoán đây hẳn là bằng hữu thân thiết của
Lam Thành, nhưng chắc là bạn nhậu. Cô còn phát hiện Lam Thành khi nghe
được câu nói cuối cùng kia, trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ, giống
như thứ gì đó không thể gặp ánh sáng nay lại bị bại lộ dưới ánh mặt
trời. Xem ra, đàn ông thật sự là sinh vật cô đơn, chỉ là không có ai
cũng đều không tình nguyện cô đơn mà thôi.

“Trở về khi nào?” Một lát sau, Lam Thành không chút để ý hỏi cô.

“Hôm qua.” Đông Hiểu Hi cũng mau chóng trả lời, cô đột nhiên muốn rời khỏi nơi này, có lẽ là mấy lời vui đùa của mấy người kia, đã đem bảo
bối hoàn mỹ nhiều năm cô trân quý dưới đáy lòng, trong khoảnh khắc, đánh thành dập nát, trong lòng giống như bị đâm vô số đao, khó chịu cùng
cực.

“Có thời gian không? Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện?”

“Không được, không phải bên ngoài còn có người khác chờ sao? Nói sau đi, em còn có chuyện.”

“Ồ, ra là vậy….” Lam Thành tự nhiên gật gật đầu, dù bị cự tuyệt nhưng cũng không có vẻ thất vọng, cũng có thể anh chỉ khách khí mà đề nghị
thôi. Ngay lúc Đông Hiểu Hi sắp xoay người đi, anh lại hỏi: “Số điện
thoại của em là bao nhiêu?”

“Vừa trở về, còn chưa kịp đi làm lại.”

“Ừ.” Lam Thành lại gật gật đầu tỏ vẻ cô chỉ nói vậy để lấy cớ. Sau đó anh lấy tấm danh thiếp trong ví đưa tới trước mặt Đông Hiểu Hi: “Vậy em cầm đi, chỉ cần em còn ở thành phố này, anh nhất định có biện pháp tìm
được em.” Nói xong, anh có chút đăm chiêu, lại có chút tự tin dị thường, khẽ cười một chút, đi ra cửa nhà hàng …

Đông Hiểu Hi nhìn bóng dáng thẳng tắp kia, nhẹ nhàng thở ra một
tiếng, thân thể lập tức thả lỏng, có chút thoải mái. Cô cố điều chỉnh
cảm xúc một chút, cúi đầu nhìn danh thiếp màu vàng trong tay, chỉ có tên anh cùng số điện thoại, trong đó có m