
ưng quả thật có những chuyện vốn không thể che dấu…
Hai người đi vào quán café, chọn lấy một vị trí thật yên tĩnh. Ngồi
yên lặng thưởng thức âm nhạc, đôi mắt cô ngẫu nhiên nhìn ra ngoài một
cách lơ đãng nhưng lại là để che dấu sự thương cảm bên trong đôi mắt.
Bên tai cô là giọng nói đứt quẵng đầy trách cứ cùng thương tâm của Hạ
Tuyết “Đông Hiểu Hi, cậu thật sự là người quá cứng đầu mà cố chấp? Năm
đó sao cậu không nghĩ li hôn chỉ đơn giản như uống một li nước lạnh,
uống xong thì cũng thôi không còn cảm giác gì nữa, sau này đâu phải là
không còn cơ hội tìm đến với người khác? Vì cái gì vô thanh vô thức mà
rời đi? Cậu gần như đã bức chết mẹ của cậu …”
“Mình có thể không đi sao…” Cô nhớ rõ năm đó, khi biết mình đã có
thai, cô đã đến tìm anh giải thích, khi ấy anh đã hết sức lạnh nhạt “
Năm đó, cậu không hiểu tính cách của Lam Thanh thật ra là cực kì lạnh
lùng, cho dù mình nghi oan cho anh ấy, mình cũng đã biết lỗi nhưng anh
ấy vẫn không hề tha thứ, cũng không hề quay đầu lại liếc nhìn mình một
cái, cho dù mình có nói thế nào anh ấy cũng không hề phản ứng…”
“Quả thật Lam Thành cũng có lỗi, sau khi cậu ra đi anh ta cũng hối
hận, tìm cậu khắp nơi tưởng như muốn phát điên. Ban đầu mọi người đều
nghĩ là cậu tuỳ hứng giận dỗi anh ta, nhưng sau đó mọi người cũng phải
đối mặt với sự thật, anh ta thực sự tuyệt vọng … Có lần anh ta ở quán
bar uống rượu, còn gọi mình tới nói rằng trong làng anh ta có rất nhiều
tâm sự nhưng không thể nói cùng ai cả, bọn Hầu Tử không hiểu anh ta, còn nói anh ta đã lấy nhầm vợ, cha mẹ cậu lại không tha thứ cho anh ta. Anh ta còn nói ban ngày anh ta đối mặt với hôn nhân tan vỡ, thất nghiệp,
với trách cứ, đêm đến lại là cô đơn, anh ta là đàn ông nên những chuyện
đó anh ta có thể chịu đựng, chỉ có điều anh ta không thể chịu được mất
đi cậu, hơn nữa anh ta còn lo lắng khi không có anh ta ở bên mỗi ngày
cậu sẽ không quen, còn nói cậu chỉ có thể ngủ được khi ở bên cạnh anh
ta…”
“Thật là, ngay cả những cái này cũng có thể nói ra…” Cô đột nhiên
ngại ngùng. Nghĩ đến khoảng thời gian hai người kết hôn, mỗi đêm anh đều dỗ cô ngủ xong mới đi làm việc. Vì thế sau khi rời xa anh cô mới bị mất ngủ, cho đến khi sinh con ra, cô mới mệt quá mà ngủ say như chết .
“Quả thật mình không nghĩ rằng anh ta bình thường lạnh nhạt mà cũng
có lúc như vậy. Có lẽ là đã uống nhiều nên anh ta đã khóc, cầu xin mình
đừng giấu anh ta mà hãy nói cho anh ta biết cậu đang ở đâu để anh ta có
một cơ hội sửa sai. Anh ta còn nói cuộc đời anh ta có ba thứ quan trọng
là nguyên tắc, lí tưởng và trách nhiệm. Nguyên tắc của anh ta không thể
thay đổi nhưng lí tưởng thì anh ta có thể vì cậu mà từ bỏ , anh ta nói
không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao ? Anh ta cũng nói chỉ cần cậu trở
về anh ta sẵn sàng dâng tặng cậu cả một mảnh giang sơn…”
Đồ ngốc, đó vốn không phải là thứ mà cô cần, thứ mà cô cần chính là một tình yêu hoàn hảo.
Cô hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thứ ánh sáng như màu trà phủ lên
lớp kính thủy tinh mỏng, thứ ánh sáng ấy vẫn khiến cô rơi lệ như trước
kia. Anh thật sự rất ngốc , nếu lúc đó anh như vậy trước mặt cô, đem
những gì trong lòng ra nói hết với cô thì cô nhất định sẽ trân trọng
anh, sao có thể rời bỏ anh mà đi.
“Sao vậy, đau lòng sao?” Hạ tuyết trêu đùa cô “Nếu không phải là do
hắn làm mình chướng mắt thì mình thật muốn thay cậu xử lí hắn. Ôi trời,
bây giờ người ta là tổng tài, bên người oanh oanh yến yến, có muốn trốn
cũng không thể trốn , anh ta vẫn thường hay nói đùa, Đông Hiểu Hi quả
thật rất độc ác, anh ta chưa từng gặp ai tàn nhẫn như vậy, anh ta sẽ
không ngốc nghếch vì tình mà giữ mình.”
Cô khẽ cười, lúc này đột nhiên cô nghĩ rằng anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi, trên đời này cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì đàn ông đều vĩnh viễn không thể giữ mình trong sạch được.
“Cậu có nhớ Lâm Sướng không? Cô ấy vẫn kiên quyết theo đuổi Lam
Thành, mà anh ta trốn tránh cô ta cũng thật khoa trương , thậm chí
thường xuyên mang phụ nữ xuất hiện trước mặt cô ta nhưng cô ta vẫn đều
nhẫn nhịn. Đây quả là điều mà không phải người phụ nữ nào cũng làm được. Hơn nữa về công việc , chỉ cần là liên quan đến Lam Thành thì không cần anh ta mở miệng cô ta cũng sẽ giúp anh ta xử lí. Nếu cậu không sớm trở
về thì thế nào Lam Thành cũng bị cô ta chinh phục.”
“Chẳng sao, vốn chúng mình đã chẳng còn quan hệ gì nữa .” Cô cúi đầu
uống một ngụm café. Tại sao café ở nơi này lại tệ đến như vậy? Tuy rằng
cô vốn không hề tin rằng mình bỏ đi đã năm năm mà tình cảm anh dành cho
cô vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi phải tiếp nhận một sự thật như vậy sao
cô vẫn thấy hết sức khó khăn.
“Ngàn năm sau anh sẽ ra sao, bên cạnh anh sẽ như thế nào , chuyện cũ
của anh và em cũng không hề trọn vẹn , nhưng lại rất khó quên…”
Đột nhiên một tiếng nhạc vang lên, thì ra là điện thoại của Hạ Tuyết, Hạ Tuyết nhìn cô một chút rồi nói một cách thần bí “ Nhắc Tào Tháo là
Tào Tháo xuất hiện . Là Lam Thành , cậu nói chuyện với anh ta đi, dọa