
anh ta một chút.”
Cô vội vàng xua tay, hơn nữa cũng vội vàng lắc đầu “ Đừng nói mình đang ngồi cùng cậu , đừng nói mà…”
Hạ Tuyết khinh bỉ nhìn cô rồi tiếp điên thoại, trên khuôn mặt lập tức xuất hiện nụ cười tươi như hoa “ Chà, Lam tổng, hôm nay ngài có việc gì mà lại nhớ tới tiểu nữ vậy…”
“Này, làm ơn chú ý cách dùng từ, tốt xấu gì tôi cũng là người cấp
trên, mà cô có thể hay không tìm từ thích hợp mà xưng hô.” Phía bên kia
Lam Thành khẩn cấp sửa chữa.
Đông Hiểu Hi đã sớm hiểu thói quen này, mỗi khi Hạ Tuyết cao hứng liền không để ý đến cách nói năng.
Hạ Tuyết lại không hề để ý , lại tiếp tục le lưỡi nói “ Lam tổng ,
không phải anh vẫn dựa vào chính mình có tiền mà trêu hoa ghẹo nguyệt
hay sao, thế sao hôm nay lại đứng đắn như vậy làm tôi thấy không quen.
Nói đi tìm tôi có việc gì?” Lam Thành chủ động điện thoại cho cô thì
ngoài vì Đông Hiểu Hi ra thì vẫn cứ là Đông Hiểu Hi.
“Vừa mới đi Hàn Quốc công tác về có mua quà cho cô, khi nào thì cô tới lấy?”
“Làm gì có chuyện như vậy, tặng quà cho đối phương còn muốn người ta tự mình đến lấy? Nói đi có việc gì nhờ đến tôi vậy?”
Lam Thành quả nhiên đã đi thẳng vào chủ đề, nói “Tiểu Hi đã trở về, cô ấy có tìm cô không?”
“Không có”
Trong văn phòng, Lam Thành một tay cầm điện thoại, một tay bấm bấm
cây viết của tổng tài, ánh mắt khẽ đảo, anh nhếch miệng cười một cách
nhạt nhẽo lại có chút gì đó hơi trêu tức. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào
làm anh khẽ nheo mắt vào, điều này dường như làm nụ cười của anh có chút tà mị. Anh dám khẳng định giờ phút này Tiểu Hi đang ngồi đối diện với
Hạ Tuyết, nếu không thì Hạ Tuyết nghe được tin cô trở về sẽ không thể
không nói với anh.
Anhh khẽ cười, ngay khi đó đầu dây bên kia lại bắt đầu thuyết giáo
“Lam Thành, anh đừng cho rằng bản thân anh không hề sai lầm, đừng nghĩ
cô gái nào cũng như ruồi bọ đeo bám anh. Cho dù Tiểu Hi đã trở về thì cô ấy sẽ không như những cô gái bên cạnh anh đâu.”
Anh khẽ cười anh mắt trở nên lạnh lùng, Hạ Tuyết nói đúng, Tiểu Hi
quả thật khác hẳn các cô gái khác, cho tới hôm nay anh vẫn không hiểu
được cô ấy muốn gì, nghĩ gì.
“Lam Thành, anh đừng nói cho tôi biết anh vẫn độc thân cho đến bây
giờ là chờ Tiểu Hi. Mấy năm nay anh vẫn phong lưu như vậy, thực ra là vì không muốn vì một cây mà bỏ cả khu rừng thôi. Tôi nói cho anh biết, một cô gái cho dù mắc phải lỗi lầm lớn thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể vãn hồi mọi chuyện. Còn một người đàn ông cho dù tốt đẹp thế nào đi
chăng nữa thì chỉ cần anh ta phong lưu một chút cũng không thể tha thứ.”
“Tôi? Đừng nói lung tung?” Anh khẽ nheo mắt lại, khóe miệng khẽ cong
lên. Anh không phải là không thể đùa mà là anh hiểu rõ Tiểu Hi vốn không phải là một cô gái nhu nhược, anh lại không thể ngờ Hạ Tuyết lại ăn nói lung tung.
“Kỉ Hiểu Lam khi nào thì thành sư phụ của anh vậy? Không ngờ nhanh
như vậy đã học được bí kíp, có chết cũng không chịu thừa nhận? Lam Thành tôi dám nói trên đời này hai người hiểu cô ấy nhất là tôi và anh, thật
ra muốn theo đuổi lại cô ấy thì quan trọng nhất là chân thành, còn những thứ khác chỉ là thứ yếu.”
Bị đối phương bất ngờ ngắt máy, anh bất đắc dĩ lắc đầu . Ở cái thành
phố này người dám ở trước mặt anh làm bậy chắc chỉ có Hạ Tuyết, cái gì
cũng dám giảng đạo, mà anh lại không có biện pháp với cô ta. Chỉ là Tiểu Hi vì cái gì mà vừa nhìn thấy anh đã như con chuột thấy mèo, vừa hận
vừa sợ? Chẳng nhẽ cô ấy còn hận anh? Chẳng nhẽ cả cuộc đời này anh không còn cơ hội để sửa sai sao?
“ Lam tổng, Lam tổng?” Thư kí đi đến phía trước nhẹ nhàng gọi anh , “Lam tổng, mời anh kí ạ”
Anh định thần lại, khẽ liếc mắt ra phía ngoài cửa. Trương Khiết vội
vàng giải thích “Tôi đã gõ cửa rất lâu nhưng không được, mà văn bản này
có vẻ khẩn cấp nên …”
Anh gật đầu, ánh mắt sắc bén thoáng dừng trên văn bản một chút rồi thuần thục đặt bút kí tên.
“Lam tổng, ngài kí nhầm chỗ rồi.”
Anh nhìn thoáng qua tập văn bản mới phát hiện mình đã kí tên ở ngay
chính giữa văn bản hơn nữa văn bản này cũng không phải quá quan trọng,
anh liền có chút bốc đồng cười nói “ ôi bảo kí thế nào thì cứ làm như
vậy đi, cô có điều gì cần hỏi sao?”
Trương Khiết lắc đầu nói “Không phải là anh thường xuyên nói làm việc vào cẩn thận, một phần văn bản hay hợp đồng dù quan trọng hay không đều phải làm theo quy củ hay sao?”
Anh ngạc nhiên một chút rồi trong nháy mắt nở nụ cười rực rỡ. Trong
thoáng chốc Trương Khiết cảm thấy hoảng hốt, làm việc với Lam Thành đã
lâu nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Lam Thành cười tươi như vậy, quả
thật rất đẹp. Thật sự Lam Thành cũng không lớn hơn cô nhiều, có lẽ vì bị nhiều thứ ảnh hưởng mà nhìn anh ta có vẻ trưởng thành. Nhưng mỗi khi
cùng anh ta tăng ca đến đêm, mỗi khi thấy anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ
rất lâu thì cô luôn thấy một nỗi buồn hiện rõ trong đêm tối, nó khiến
người khác đau lòng, một người đàn ông chưa đến 30 tuổi mà có công danh, sự nghiệp, muốn gì cũng được