
y rồi” Cô thấy sắc
mặt Hạ Tuyết đã đỏ lên , cho dù tửu lượng đã luyện nhiều trong hai năm,
nhưng vừa rồi uống cũng hơi nhiều.
“Không có gì, mỗi khi ép Lam Thành uống rượu đã quen .” Hạ Tuyết cảm
thấy được tay của cô đặt trên lưng cô ấy đã cứng đờ liền vội vàng giải
thích “Đừng ghen mà, coi như là mình giúp cậu để ý anh ta. Mình vốn
không có hứng thú với anh ta …”
“Nhìn xem, uống say rồi lại nói mê sảng, mình và anh ấy vốn đã không còn quan hệ.”
Tạm biệt Hạ Tuyết, cô lên xe buýt trở về nhà, cô không biết bây giờ
là mấy giờ , chỉ thấy ánh nắng đã nhạt dần. Một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ xe thổi tới cùng với chút cồn trong người khiến cô cảm thấy cả thân
thể lẫn tâm hồn đều có cảm giác mơ hồ. Nếu nói, ba phần say bảy phần
tỉnh là cảnh giới cao nhất của uống rượu thì ba phần ngu ngốc bảy phần
thanh tỉnh lại là cảnh giới cao nhất của cuộc đời. Cô hiện giờ đã không
biết nên đối xử thế nào với chính mình và Lam Thành sau chuyện cũ ,
nhưng làm sao cô có thể biết sau khi cô ra đi anh lại điên cuồng tìm cô, không biết vì nguyên nhân gì mà đến giờ anh vẫn một mình thì đột nhiên
trong lòng cô xuất hiện một loại cảm giác thỏa mãn , quả thật mấy năm
nay cô đã không phí công vì anh mà giữ mình.
Chỉ là cô có một chút mơ hồ, Lâm Sướng ở trong ấn tượng của cô là
loại phụ nữ dường như không có thực trên thế giới này, trong ngoài đều
vô cùng cao quý, cô ấy làm sao có thể làm ra những điều này. Hơn nữa cả
một buổi chiều Hạ Tuyết cũng chưa hề nói gì đến Lam Thành cùng Lâm Sướng có quan hệ thân mật gì, nhưng lại nói rất nhiều về chuyện hai người ở
cùng một chỗ vui vẻ… Dựa theo những điều cô hiểu về cá tính của Hạ Tuyết thì ở cái thành phố mà cô ấy không hề có người thân cùng bạn bè thì có
lẽ anh chính là người bạn thân nhất , người mà Hạ Tuyết tin tưởng nhất.
Khi xe vừa dừng lại trước cổng trường đại học T, Đông Hiểu Hi ma xui
quỷ khiến thế nào lại xuống xe, đi theo sau vài học trò, không có mục
đích đi vào trường.
Rời khỏi trường đã sáu năm , trong sáu năm ấy, kết hôn, ly hôn, sinh
con, tìm công tác, công ty ba đóng cửa, cuộc đời cô đã xảy ra bao nhiêu
chuyện xấu,vậy mà nơi này từng thân cây từng ngọn cỏ đều không thay đổi. Hiện tại quay đầu nhìn lại, tựa như một khối thủy tinh trong suốt, nhìn ra một bức tranh thế giới cổ tích. Nơi này từ trên xuống dưới đều mang
một hương vị tươi mát, tựa như mùi hương của Lam Thành , luôn làm cho cô hoài tưởng cùng quyến luyến.
Không biết từ khi nào, có người yên lặng đi đến bên người cô, nhẹ giọng gọi “Đông Hiểu Hi.”
Thanh âm này giống như đã từng quen biết, cô ngẩng đầu nhìn qua.
Người đàn ông trước mắt thoáng có chút mập ra, sau cặp kính sáng ngời
vẫn là đôi mắt không thể nhìn thấu điều gì. “Ngô giáo sư?” Cô kinh ngạc
nói.
“Ừ, là tôi.”
“Đã nhiều năm không gặp, thầy có khỏe không?” Đông Hiểu Hi chân thành nở nụ cười, một lần ngoài ý muốn kia cũng không lưu lại nhiều lắm trong kí ức của cô, chỉ nhớ là nhờ sự kiện kia, cô cùng Lam Thành trở thành
một đôi, làm cho cô có được quãng thời gian vui vẻ hai năm cuối cùng của đại học.
Ngô Khải Đông cũng không có trả lời cô, chỉ là bình tĩnh nhìn cô một
hồi, nói “Năm trước kỷ niệm ngày thành lập trường, ta đã biết chút ít về chuyện của em. Dạo này như thế nào rồi, vừa về thành phố T không lâu,
đã đến thăm trường trước sao?”
“Đúng vậy, hồi tưởng lại kí ức, nhớ lại một chút thời gian tươi đẹp tuổi thanh xuân” Đông Hiểu Hi tiếu đáp.
“Nhớ lại? Thanh xuân?” Ngô Khải Đồng có chút đăm chiêu, phát ra một
tiếng than nhẹ, kia không phải một loại thương cảm thở dài, mà là một
loại bất đắc dĩ cùng không cam lòng khuất phục năm tháng thở dài. Sau
đó, ông nhìn phía mặt trời sắp lặn, nói “Thanh xuân, đối với ta đã từng
này tuổi mà nói mới xem như nhớ lại. Đối với em chỉ có thể nói là một
lần bỏ qua, hết thảy còn kịp……” Ông nói xong, lại yên lặng hướng tới con đường nhỏ bên kia, không có quay đầu, thanh âm lại thoáng đề cao một ít “Đông Hiểu Hi, con người sinh ra, không được như ý tám chín phần mười … Hãy phấn chấn lên, đừng thua chính bản thân mình.”
…
Ánh nắng hồng buổi chiều đã bao phủ khắp sân trường, xa xa sân thể
dục có một đám nam sinh chơi bóng rổ, dáng người bọn họ so với Lam Thành năm ấy đẹp hơn, nhưng không khiến cô thích thú bằng. Nhìn một hồi, liền yên lặng xoay người, quay lại con đường vừa đi qua. Bỗng nhiên, một đôi tình nhân đi lướt qua người cô, cô vội vàng quay đầu lại lưu luyến bóng dáng bọn họ, tìm lấy bóng dáng của mình năm nào. Chính là do ở thời đại này, cái loại cảm giác này rốt cuộc khiến cô không nghĩ đến, khi đã
trưởng thành nhớ lại tình yêu trong quá khứ, làm cho cô không thể không
thừa nhận khi cô trưởng thành mọi thứ dường như đã tiêu tan, cũng không
thể không đối mặt với cảm giác phiền muộn khi không thực hiện được ước
nguyện. Nghĩ vậy, cô cúi đầu đi mau vài bước. Cô biết sau khi đi ra khỏi trường, đó là thế giới ngoài kia, nơi đó không có hương vị của bầu trời xanh và cỏ xanh, đó chính là hiện t