
/>
Đông Hiểu Hi đọc lại tin nhắn, ma xui quỷ khiến cô gửi đi bốn chữ: “Là Hạ Tuyết sao?”
Lam Thành ngồi ở trong xe, nhìn bốn chữ này, suy nghĩ hồi lâu. Anh
không thể không thừa nhận rằng phụ nữ là loài động vật nhạy cảm, chờ anh nhớ tới mà nhắn tin lại, Đông Hiểu Hi đã muốn tắt ngay điện thoại. Phản ứng như vậy là cô ấy đang ghen sao? Lam Thành thoải mái cười cười, biết ghen tức là tốt. Mấy năm nay, có lẽ có một số việc anh không giải thích rõ cho Đông Hiểu Hi , nhưng đối với Hạ Tuyết, anh có thể đánh động đến
lương tâm của mình. Trước kia, Đông Hiểu Hi luôn nói với anh, Hạ Tuyết
là bạn tốt nhất của cô, cô vì cô ấy mới ở lại thành phố này. Cho nên rất nhiều lần cần tin tức của cô ở chỗ Hạ Tuyết, cô có thể không để ý đến
cảm nghĩ của Lam Thành, nhưng trước tiên vẫn nhờ hạ Tuyết đi tới giúp đỡ cô.
Mà mấy năm nay, mặc dù không ở trong cuộc sống của Đông Hiểu Hi, anh cũng vẫn làm như vậy .
…
Trước của bãi đỗ xe của quán rượu, Hạ Tuyết ngả tấm thâm say rượu vào lòng Lam Thành. Anh đã về nước ba năm nay, nhưng cô không bao giờ đi
quá tình cảm bạn bè, không chỉ vì cô là bạn thân nhất của Đông Hiểu Hi,
mà là sợ khiến anh sợ. Mặc dù ở trong lòng, cô không lúc nào không muốn
chiếm cứ thân thể anh, chiếm cứ tâm hồn anh. Cô không biết bắt đầu từ
khi nào cô đã yêu anh, có lẽ là rất sớm , khi anh mới chia tay Đông Hiểu Hi, cô cũng đã bắt đầu thương anh.
Hết thảy đều có khả năng, tất cả đều trở thành tâm niệm của cô từ lúc ấy , cô cũng vẫn vì giấc mộng mà nỗ lực, nhưng Đông Hiểu Hi đột nhiên
đã trở lại, khiến cô rối loạn phương hướng.
“Chỉ có một mình, em uống nhiều như vậy làm gì cơ chứ?” Anh không dám đẩy người phụ nữ trong lòng mình ra ở đây, Lam Thành dần dần mất đi
kiên nhẫn. Anh có thói quen nhíu mày, nhìn phía xa xa chờ đợi Hầu Tử,
Phì Tử, lại còn cả bí thư Trương Khiết. Hôm nay không biết vì cái gì,
anh đột nhiên không nghĩ rằng mình sẽ một mình tới gặp Hạ Tuyết .
“Lam Thành, em sợ.” Hạ Tuyết càng thêm ôm chặt Lam Thành, đem mặt
cũng lòng tham vùi vào trong ngực anh, tựa hồ như muốn dùng nước mắt làm động lòng người đàn ông này.
“Em sợ cái gì?” Lam Thành thản nhiên hỏi, ánh mắt không buồn nhìn cô ta.
“Đông Hiểu Hi đã trở lại, em sợ anh không còn quan tâm đến em nữa ……”
“Em là bạn tốt của Hiểu Hi, nên cũng là bạn tốt của anh .” Lam Thành trong lời nói, một tiếng so với một tiếng lãnh.
“Chẳng lẽ ở trong mắt anh, em chỉ là bạn tốt thôi sao?” Hạ Tuyết
ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt chỉ cách mình trong gang tấc, như
vậy lại làm cho cô cảm thấy thật tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức khiến cô
không dám nói ra những lời từ tận đấy lòng mình…… Nhưng mà, Lam Thành
lại tưởng cô muốn đẩy ra, cô không biết đã lấy dũng khí từ đâu, liền
nhìn thẳng vào Lam Thành, ánh mắt hơi nheo lại.“Lam Thành, em yêu anh,
em biết anh cũng yêu em có phải không, ba năm , không thể có chuyện anh
đối với em một chút cảm tình cũng không có, anh cũng không phải là một
con người tàn nhẫn, cmà là do anh giỏi che giấu hơn người khác mà thôi,
đúng không? Nhưng mà, thực ra anh muốn bù đắp cho Đông Hiểu Hi thôi đúng không, hai người năm năm trước vốn đã cắt đứt quan hệ, hãy làm theo tâm nguyện của mình đi, đón nhận em có được không?”
“Hừ?” Lam Thành ngoài ý muốn hừ một tiếng, anh có chút không tin nổi vào lỗ tai mình.
Giờ phút này, Hạ Tuyết không có cho hắn cơ hội phản ứng, đem hé ra
đôi môi mang hương vị nồng nàn của rượu hôn anh. Này cho dù năm mơ cô
cũng muốn hôn lên đôi môi này, hôm nay rốt cục được như ý nguyện , nhưng lại mang theo một kết cục bi tráng … Lam Thành rốt cục nhẫn tâm dùng
sức đẩy cô , trong nháy mắt, cô thoáng dùng lực cắn một cái thật mạnh,
cô muốn nhìn thấy máu đỏ trên đôi môi ấy …
Lam Thành lau đôi môi vừa bị cắn, trong miệng tràn hương vị của máu,
có chút đau. Chính là không biết vì cái gì giờ phút này nhớ tới Đông
Hiểu Hi, trái tim liền càng đau.
“Lam Thành, ba năm qua, anh vẫn chưa quên được sao?”
“Em nói đúng, Tiểu Hi đi rồi, trái tim của anh đã theo cô ấy đi rồi.
Năm năm nay, nó căn bản không có ở trong cơ thể anh, anh đã sớm bị cô ấy lấy đi tất cả rồi.”
Chung quanh một mảng tĩnh lặng, Lam Thành đột nhiên đè ép áp cơn tức, hạ giọng, nói “Hôm nay anh không suy tính với em bởi vì em uống rượu,
anh không muốn Tiểu Hi mất đi người bạn thân nhất. Nhưng em hãy nghe cho kỹ , về sau không phải chuyện của Đông Hiểu Hi thì đừng tới tìm anh,
với anh mà nói em chỉ là bạn thân của cô ấy, không hơn. Mặt khác, ba năm nay anh quan tâm tới em, là vì Tiểu Hi cũng giống em, sinh sống ở một
nơi xa lạ, anh nghĩ cô ấy sẽ phải chịu bao nhiêu khó khăn, sẽ không tự
giác nhớ tới em, cũng là anh hy vọng ở nơi cô ấy sống, bên người cô ấy
cũng có một người có thể vô điều kiện giúp cô ấy, bởi vì Tiểu Hi so với
em rất đơn thuần, cũng so với em quá quật cường, cho nên cô ấy hẳn sẽ vô cùng khó khăn …” Lam Thành đột nhiên có chút nói không được nữa, lấy từ trong túi gói thuốc lá, châm một điếu, che dấu một tho