
,
vừa mới nhập về, chỉ có hai bộ, khác màu nhau, cô lấy bộ màu vàng nhạt
này đặc biệt rất hợp với vị tiểu thư đây….”
Trần Thanh Hoa vội vàng kiêu ngạo nói với nhân viên cửa hàng: “Đây là con gái của tôi.”
“Phải không? Trông cô trẻ quá, tôi còn nghĩ hai người là chị em…..”
Mình có thật như vậy sao? Đông Hiểu Hi sờ sờ gương mặt mình, oán thầm một chút. Cuối cùng bị mẹ cô liên tục thúc bách đẩy mạnh vào phòng thay quần áo. Cô thay bộ váy CHANEL màu vàng nhạt kia vào, đứng trước gương, thật sự có chút không thể tin được người phụ nữ đoan trang tú lệ trước
mắt lại chính là mình, xem ra kiểu tóc nào xứng với quần áo đó, khó
trách mọi người hiện tại đều bắt đầu chú ý bao bì, không chỉ có sản
phẩm, con người cũng vậy …
Chỉ là khi cô nhìn đến giá tiền phía sau liền lui bước, mẹ lại sống
chết nhất định không cho thoát, hơn nữa lại nói với cô đã trả tiền rồi,
không mua cũng không được, còn nói nếu muốn thực tâm trả hiếu, hôm nay
nhất định phải nghe lời bà.
Suốt một buổi sáng, Trần Thanh Hoa đem con gái mình sửa soạn từ đầu
đến chân, mà dù sao Đông Hiểu Hi cũng có dáng người tốt, mặc cái gì cũng đều đẹp, cả người nhìn qua đúng là nhẹ nhàng, tú lệ, bước ra khỏi cửa
bây giờ chính là một cô gái ngây thơ thanh thoát. Mẹ cô cười tươi rói,
cứ theo phong cách này mua thêm hai bộ nữa mới bằng lòng bỏ qua. Sau đó, hai người lại vào khu quần áo trẻ con, Đông Hiểu Hi lập tức không hề
keo kiệt, chọn tới chọn lui, mua cho Trạm Trạm mấy bộ thời trang trẻ em, đều là nhãn hiệu FolliFollie. Cô hiện tại đã không quá để ý người khác
nhìn mình thế nào nữa, nhưng lại rất để ý người khác thấy Trạm Trạm của
cô thế nào, để ý người khác có thích Trạm Trạm hay không.
Dạo phố xong, Trần Thanh Hoa gọi điện cho Đông Vạn Lương, mới biết
hai ông cháu kia đi công viên trò chơi, nhất thời đang chơi vui còn chưa thể quay về, bà liền lôi kéo con gái đến khách sạn bên cạnh, rủ cô đi
ăn đại tiệc Pháp quốc chính tông. Đông Hiểu Hi thấy mẹ đặc biệt vui vẻ,
cũng không muốn làm bà tụt hứng, liền đi theo bà vào một nhà hàng Pháp
tên PROVENCE CAFE.
Nhưng là lúc vừa bước vào cửa hàng ăn, một thân ảnh tuấn dật liền đập vào mắt cô. Cô không nghĩ tới mình cùng Lam Thành lại không hẹn mà gặp
thế này …
Đời người chính là một hồi gặp nhau rồi ly biệt, thế nhưng chỉ lơ đãng một chút, quay người lại đã xa cách năm năm …
Đông Hiểu Hi thật không ngờ năm năm sau gặp lại Lam Thành, trái tim
còn có thể đập có gia tốc như vậy, giống như lúc ban đầu gặp anh, vừa
khẩn trương còn có chút hưng phấn không hiểu được. Bên tai dường như còn vang lên thanh âm nhiều năm trước kia, cô không biết có tính là một lời hứa hẹn không: “Tiểu Hi, anh không có lòng tham, đời này anh chỉ yêu
em. Có lẽ ở cùng một chỗ với anh thật có điểm ủy khuất cho em, nhưng cả
đời không dài, chỉ cần em chịu ủy khuất cả đời này là đủ rồi…..” Đúng
vậy, cả đời không dài, vậy vì cái gì mà cô lại cảm giác năm năm dài lâu
đến vậy, nay đứng tại nơi này, chỉ cảm thấy dường như đã trải qua mấy
cuộc đời …
Lúc bắt gặp ánh mắt kia, cô mới phát hiện mình rốt cục không thể tìm
về tự tin trước đây, bàn tay run lên, túi giấy to nhỏ trên tay rơi xuống mặt đất. Tình huống biến hóa nhất thời này làm cho cô chân tay luống
cuống, vội vàng cúi thấp thắt lưng xuống nhặt, không nghĩ tới chân váy
kéo lên lại lộ ra một nửa cảnh xuân………..
“Mau đứng dậy đi……..” Một bàn tay to lớn kéo cô đứng dậy, cô còn chưa kịp chật vật đã bị thanh âm tao nhã như trước kia làm cho mê say. Anh
vẫn có thói quen chỉnh tề sạch sẽ, một âu phục màu xám, áo sơ mi đen mở
một cúc áo cổ, vừa trầm ổn lại thêm vài phần tùy ý. Khuôn mặt anh vẫn
trắng trẻo sạch sẽ như vậy vừa kiên nghị lại mang theo vài phần nhu hòa, cho dù không cười thì cũng không thấy quá mức khô khan. Khoảng cách
giữa anh và cô rất gần, trên người vẫn là hương vị sạch sẽ tươi mát từng quen thuộc, chính là thêm một chút hương vị thành thục, là hương vị bạc hà thản nhiên, cũng là hương vị cô đơn, tịch mịch……..
“Lam tổng, có việc gì sao?” Là một giọng nói phụ nữ rất dễ nghe.
Đông Hiểu Hi nhìn đến cô gái trẻ tuổi vừa đến gần Lam Thành, hình như chính là cô gái cùng ngồi vào xe với Lam Thành khi cô nhìn thấy anh lần đầu tiên khi về nước. Sẽ không sai, phụ nữ nhiều khi có trí nhớ thực
kinh người, có lẽ cô sẽ không trong một thời gian ngắn mà nhớ kỹ một dãy số, hay một vài công thức đã học, nhưng chỉ cần một khuôn mặt, đã cùng
người đàn ông này gặp gỡ cô đều nhớ hết thảy, cả khuôn mặt lẫn dáng
người.
“Không có việc gì, tôi không cẩn thận làm rơi đồ của cô gái này.” Lam Thành cười đứng thẳng lưng, đưa túi đồ trên tay cho Đông Hiểu Hi, biết
anh không phải không nhận ra cô, nhưng cô vẫn muốn coi như không có
chuyện gì, trên mặt không có nhiều biểu tình lắm. Chỉ là không hiểu vô
tình hay cố ý, hai tay lại chạm vào nhau, Đông Hiểu Hi giống như điện
giật liền né tránh. Cô nghĩ Lam Thành vẫn là như trước đây, thích nhận
hết trách nhiệm về mình, kì thật lần này là do chính cô không