
giờ anh mới được “động phòng”?
- Đám cưới đã.- Minh Minh ước tính, ít nhất 3 4 năm nữa mới tới.
- Hôm nào bảo em đi chụp ảnh cưới lại viện đủ lí do. Anh không chờ được
nữa!- Hắn hung hắn cắn vành tai cô. Minh Minh đẩy hắn ra đứng dậy phòng
thủ:
- Tránh. Anh là con sói hay con người vậy? Bữa nào cũng đòi ăn thịt sống!
- Con Chihuahua!- Hắn nhảy tới, Minh Minh la hét chạy quanh phòng như 2
đứa con nít rượt đuổi. Bao giờ thì cục nợ đời hắn mới lớn đây? Đêm nào
cũng phải rượt cô chạy quanh phòng cho đến khi hắn bỏ cuộc, còn không
thì Minh Minh khóc hu hu mới ngủ được. Dạo này cô cũng không cho ôm,
không cho hôn như trước, với lí do duy nhất “sợ tiến xa hơn”… TRỜI ƠI,
NGÓ XUỐNG MÀ COI!
***********
- Minh Minh, trang điểm như thế này đủ xinh hơn Hải Yến chưa?- Thanh
Thanh xoay người đưa mặt cho Minh Minh xem. Cô giơ 2 ngón tay cái lên
biểu thị là được rồi. Hải Yến tựa người vào tường dẩu môi:
- Cậu đang mơ à?
- Đang tỉnh! Bà mẹ họ chứ không phải do bà Thảo tạt axit, cái lưng phải
điều trị thời gian dài thì đã sớm tổ chức đám cưới rồi!- Thanh Thanh hậm hực chửi 1 tiếng. Thiện Nhân đẩy cửa vào:
- Đến giờ làm lễ rồi!
- Được rồi, ra ngay đây!- Thanh Thanh vẫy tay rồi đứng dậy. Minh Minh
cầm váy cô dâu lật đật theo sau. Tiếng nhạc rình rang trên thánh đường
làm Minh Minh cảm thấy nôn nao, lúc trước cô cũng thường… mơ thấy thánh
đường này. Tên Thanh Tuấn đó kéo tay cô vào ngồi cạnh hắn:
- Người ta chưa đăng kí kết hôn mà đã cưới rồi đấy!
- Kệ người ta đi! Nhiều chuyện thế không biết.- Minh Minh làu bàu trong
cổ họng nhưng đáng tiếc, tên kia đã nghe thấy hết rồi. Không trốn thoát
được đâu!
Quang Huy đến hơi trễ. Anh ta đi cùng 1 cô gái nào đó. Minh Minh quay sang nhìn Hải Yến, cô ấy đang chăm chú theo dõi Thanh Thanh và Thiện
Nhân. Thực chất, cô đang cố tính phớt lờ cặp đôi vừa mới đi vào. Cha sứ
nhanh chóng đọc tuyên thề, cả 2 chính thức làm vợ chồng trong tiếng vỗ
tay chúc mừng không ngớt.
Đến phần bắt hoa, mọi người chen lấn tranh giành, riêng Minh Minh nép 1 qua bên. Cô vẫn chưa muốn đeo gông vào cổ.
- Tôi bắt đầu ném đây!- Thanh Thanh cười híp mắt ném bó hoa. Bó hoa theo trớn bay thẳng về phía Minh Minh, lần này không ai nhận được hoa là cái chắc. Bỗng nhiên hắn đứng dậy giơ tay cầm lấy bó hoa. Xung quanh mọi
người ồ rộn lên, không ngờ giám đốc chuỗi khách sạn Minh Tuấn lại lãng
mạn như thế. Hắn đưa bó hoa trước mặt Minh Minh:
- Bao giờ mới chịu tổ chức đám cưới hả?
- 2 3 năm nữa… Em rút ngắn 1 năm!- Minh Minh nở nụ cười trẻ thơ.
- Không được. Chuyện này do anh quyết định!
- Không mà!- Minh Minh hoảng hốt hét lên.
- Em dám làm loạn ở đây sao?- Hắn gầm gừ trong cổ họng. Hức, Minh Minh rụt đầu lại oán hờn.
Hải Yến thấy rất ghen tỵ với Minh Minh, lửa gần rơm lâu ngày cũng
béng, mưa dầm thấm đất chắc chẳng dùng với cô. Cô ngoảnh đầu nhìn đôi
trai gái đang cười đùa mà lòng thắt lại. Con người quả thật kì lạ, cái
đáng nắm giữ thì không nắm, cái phải vứt đi thì không vứt. Quang Huy
biết Hải Yến đang nhìn anh nên có chút gượng gạo nhìn cô nở nụ cười. Cô
không khách khí quay đầu đi nơi khác.
Mọi người cùng ăn tiệc, Hải Yến nhẹ nhàng thông báo:
- Ngày mai tớ sẽ lên máy bay sang Mĩ rồi. Chắc có lẽ 3 năm sau mới trở về…
Đôi đũa trên tay Minh Minh rơi xuống đất. Sao Hải Yến đã có kế hoạch
đi Mĩ nhưng bây giờ mới thông báo? Minh Minh rất muốn khóc ngay lập tức, bạn bè thân thiết bao nhiêu năm, bây giờ nó lại bỏ cô đi tận 3 năm.
- Này người đẹp, tớ đi cùng cậu!- Quốc Thiên nháy mắt với Hải Yến, cô hừ lạnh:
- Tớ đi du học, khi nào thành danh sẽ về!
- Hức, sao ai cũng thích đi Mĩ thế?- Mắt Minh Minh rơm rớm nước mắt trực khóc. Hắn đưa khăn giấy cho cô, dáng vẻ không có gì là lo lắng cô sẽ
rơi lệ.
- Hải Yến à, nhớ phải bảo trọng nhan sắc, không khi về tớ nhìn không
ra!- Thanh Thanh lại như thế nữa rồi, ngoài miệng chua ngoa nhưng thật
tâm cũng là ý tốt.
- Yến…- Quang Huy hơi sững người nhưng nói tiếp.- Có thể em cần nghĩ kĩ hơn, du học sẽ rất buồn chán!
- Em đã nghĩ kĩ rồi. Nếu cứ nghĩ mình sẽ buồn chán chắc chắn sẽ không thành danh đâu. Mọi người yên tâm, tớ sẽ cố gắng về sớm!
Minh Minh òa khóc nức nở. Hắn vỗ vỗ vai Minh Minh. Quang Huy ngã người tựa lưng vào ghế trầm mặc.
*********
- Đừng đi mà, Yến ơi, hụ hụ…- Minh Minh tiễn Hải Yến ra sân bay mà khóc
như phải đưa tiễn … người chết. Hải Yến vỗ vai cô trấn an:
- Tao sẽ chat với mày qua facebook!
- Không, mày đừng đi mà!!!!- Minh Minh lắc đầu nguầy nguậy ôm chặt cô.
Thanh Tuấn lắc đầu kéo cô ra. Người của Hải Yến toàn nước mắt là nước
mắt. Thanh Thanh, Thiện Nhân, Quốc Thiên cũng chào tạm biệt Hải Yến. Cô
lóng ngóng tìm bóng dáng ai đó nhưng chẳng thấy đành quay bước lên máy
bay.
- Hải Yến, Hải Yến… Em đừng đi, chúng ta nói chuyện cho rõ đã!- Hải
Yến quay đầu lại