
, nó nhìn tôi không hiểu. Nhưng ngẫm 1 lúc, nó lại nói:
- Vậy mà chị miêu tả là 1 con bánh bèo chuyên đi giành giật nam chính với nữ chính hơn nữa còn…
- E hèm, khụ khụ…- Tôi ho lên mấy tiếng để nó đừng nói tiếp. Nguy hiểm
là chỗ đó đó. Hắn xoay mặt xuống hếch lên ra hiệu tiếp tục đi. Được trai động viên, tất nhiên nó sẽ khai ra hết rồi.
- Tình chị em chúng ta…
- Có ăn được không?- Nó cắt ngang lời nói của tôi rồi vui vẻ nói với
hắn.- Minh Minh viết truyện cho cậu vào vai 1 con bánh bèo chuyên đi
giành giật nam chính, hơn nữa, là gay đó!
Tôi nhìn hắn nhoẻn miệng cười cứng ngắt. Con Yến đang nằm gà gật trên bàn, nghe tình báo ngầm của hắn báo tin thì ngồi bật dậy, vẻ mặt lo
lắng cho tôi. Tôi nghe đâu đây tiếng sấm vang ầm trời, hắn đang nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa. So hot!!!! >.<
- Cô… cẩn thận!- Hắn gằng giọng rồi quẳng cuốn vở cho tôi thực thi nhiệm vụ của mình. Tôi chỉ thù là không thể băm nó thành trăm mảnh, tình chị
em không ăn được, tình cảm của mày thì ăn được chắc? Lương tâm “thiện
nhân” của mày bị mai mọt hay chó tha mất rồi hả Nhân? Từ “cẩn thận” hắn
nói rất nhẹ nhưng thực chất lại không nhẹ tí nào. Tôi phải làm sao
đây??? Tôi ngồi vẽ vời 1 khung chat trên tờ giấy truyền cho hắn.
Minh Minh cutoe: Cốc cốc!
Hắn nhìn tờ giấy rồi cầm cây bút lên viết lại.
Sao?
Minh Minh cutoe: Nhà ngươi sẽ trừng phạt ta cái gì? Có thể nương tay được không?
Chưa biết!
Minh Minh cutoe: Tại sao chưa biết? Đầu óc là của ngươi mà!
Minh Minh!
Minh Minh cutoe: Nghe!
Cô nói sẽ báo ơn tôi đúng chứ?
Minh Minh cutoe:…
Có không?
Minh Minh cutoe: Ờ…(Chối là không còn đường sống >.<)
Thế ngày mai đi chơi với tôi nhé!
Minh Minh cutoe: Anh trả tiền?
Cô muốn trả à?
Minh Minh cutoe: Tất nhiên là không! ^o^
Có điều…
Minh Minh cutoe: Sao?
Cô không thể đến lễ hội trường.
Minh Minh cutoe: Tôi không có hứng thú với mấy cái ảo lòi đó. Anh nhớ là phải trả tiền tôi mới đồng ý đi đó!
Được! 4 giờ ngày mai tôi đến đón…
Minh Minh cutoe: Oke!
Oh yeh, thoát nạn rồi. Hắc hắc, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua bằng 1
cuộc hẹn vậy chứ? Tôi không nghĩ ngợi mà chấp nhận là do… sẽ chẳng ai bỏ phiếu cho tôi, có đến cũng chỉ chuốc nhục nhã. Chỉ là đi chơi, hơn nữa
còn được free, sau đó, tôi và hắn huề nhau, không ai nợ ai… Vậy đi!
Chiếc xe từ từ chuyển bánh, đưa tôi và hắn cùng dạo quanh hồ. Chân trời hôm nay, tắt nắng trễ hơn mọi khi. . .
………………………………………………………………………………………………
Sau khi tan học, tôi kéo ả Nhân đó ra sau nhà vệ sinh tẩn cho 1 trận nhừ đòn với sự giúp sức của của con Yến. “Chừa chưa? Dám cãi à?”. Tất
nhiên, chẳng ai dám đụng để khuôn mặt mĩ mều này của ả. Nếu không, người ta nhìn vào nói xấu ả này nọ thì ả đòi sống đòi chết. Xử lý nội bộ xong thì cả ba kéo về phòng tôi. Ả Thiện Nhân ôm cái gối màu hồng của tôi
vào lòng tỏ vẻ thâm sâu:
- Theo lời của con mắm này kể thì ông Tuấn đang theo đuổi bà à? Tin nổi
không má?- Nó bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.Tôi vỗ vai nó 1 cái bốp:
- Không tin thì tùy.
- Ờ, cỡ ảnh chỉ có tôi là xứng thôi!
- Bớt giỡn.- Con Yến bĩu môi. Nói đi nói lại thì hắn cũng là trai “thẳng” đâu có “cong” như lời tôi kể.
- Vậy là ngày mai bà đi chơi với ổng á hả? Rồi ông Quang Huy gì nữa là
sao?- Nó ở xa nên chẳng biết anh và hắn chứ… danh tiếng khắp trường này
ai cũng biết. Đúng là dân ở vùng sâu vùng xa.
- Quang Huy là anh Thanh Tuấn đó! Cũng đang theo đuổi Minh Minh…
- Xí xí, cho hỏi cái.-Nó chống cằm nhìn tôi.- Cái bản mặt lợn của bà có
cái gì hấp dẫn đâu mà “supper boy” theo nhiều dữ vậy? Ngực thì lép mông
thì to, chắc đẹp!
Tôi không thèm trả lời mà xoắn tay áo lên. Con Yến cũng hiểu ý mà
đứng dậy. Ả Nhân đó vơ mấy cái gối quăng về phía tôi miệng hét oai oái:
- Trời đất ơi, trời đất ơi, đánh được đánh hoài vậy 2 má!!!
“Cho mày chết, con quỷ cái!!!!”
*******
Tôi ngồi đó mặc cho bọn nó vẽ bùa lên mặt. Tôi đã hết sức từ chối nhưng
con Yến và ả Nhân đó không chịu. Sau 15 phút ngồi im, các cơ mặt dừng
như bị đông cứng như tượng sáp, rốt cuộc cũng xong. Tôi nhìn mình trong
gương, khá giống lúc đóng giả bạn gái cho hắn. Tôi mặc chiếc váy trắng
hắn đưa lúc trước, tủ quần áo tôi nhiều lắm cũng chỉ là quần short và áo thun. Tôi nói đây là cuộc hẹn bình thường, không nhất thiết phải mặc
váy nhưng ả Nhân lại khua mép:
- Thôi đi mẹ! Mặc quần áo trang điểm cho giống người 1 chút chứ nhìn giống lợn quá!
- Mày không đi đến lễ hội thật à?- Con Yến hỏi. Tôi chép miệng:
- Chắc không! Đến thì cũng không được giải, đến làm gì?
- Sao mày chắc thế?- Nó nhíu mày.
- Năm nào cũng vậy… Bộ nhan sắc chị mày nổi bật lắm sao?- Tôi cười hắc
hắc tỏ vẻ kiêu ngạo. Đúng, ít ra thì cũng còn vẻ đẹp tiềm ẩn trong tâm
hồn chỉ có điều cà