
ng tìm nó càng ẩn. Nó lắc đầu:
- Tao nói cho mày đỡ buồn ấy mà!
- Con quỷ!- Tôi liếc nó. Ả Nhân cũng ngồi trước bàn trang điểm đánh phấn vào mặt, góp chuyện:
- Đi chơi thì đi chơi chứ đừng làm mất mặt tôi à!
-Liên quan gì đến mày?- Tôi liếc nó. Nó gõ gõ cây tán má hồng xuống bàn trang điểm:
- Dù sao thì cũng mang danh chị họ tôi mà!
- Chắc liên quan dữ lắm.- Tôi hừ lạnh 1 cái rồi lôi đôi giày cao gót
cũng là đồ của hắn ra mang thử. Cảm giác không còn đau như lần đầu nữa.
Tôi đi xuống nhà, hắn đã đứng đó từ bao giờ, không bấm chuông cửa. Thấy
tôi đi xuống, hắn lia ánh nhìn lạnh về phía tôi. Tôi mỉm cười nhìn hắn,
chắc là đẹp quá chứ gì! Hắc hắc, ta biết, ta biết mà. Đáy mắt hắn khẽ
ánh lên tia nồng ấm. Không thể phủ nhận, hắn ăn mặc như thế này rất rất
đẹp trai và lãng tử. Hắn mặc bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng,
đi chơi thôi có cần trịnh trọng vậy không? Ả Nhân cũng đi xuống, trợn
mắt nhìn hắn. Tuy là gay nhưng ả gay ngầm, chẳng bao giờ để người khác
biết. Tôi liếc hắn rồi mở cửa cho hắn.
- Đi thôi!- Tôi kéo tay hắn đi trước không để cho ả Nhân kia ngắm lâu hơn nữa. Hắn khẽ nhếch mép rồi đi theo tôi. . .
Ăn mặc như thế này mà đi bộ trên con đường quả thật là kì quặc. Kì
quặc hơn nữa là tôi vừa đi vừa nhai nhai cây mía. Hắc hắc, chỉ là do hắn chiều ý tôi thôi. Đầu tiên, tôi nghĩ đến cuộc hẹn này sẽ là cuộc hẹn
“bụi” cho nên quyết định đi đến đâu thì mình lại tìm thứ chơi đến đó.
Lúc nãy đi ngang qua quầy mía, tôi thuận miệng bảo hắn mua 2 cây chưa
cắt khúc để vừa đi vừa ăn. Hắn trợn mắt nhìn tôi, tôi lại nhún vai:” Anh định kẹo kiệt với tôi à?” Hắn thở hắt ra 1 cái, rốt cuộc cũng phải
chiều ý tôi. Tôi vẫn cầm 1 cây bên tay trái, thấy hắn không vui vẻ tôi
đưa ra. Thật ra tôi cũng có ý mua cây này cho hắn. Thấy hắn không đếm
xỉa đến,tôi bực bội nói:
- Anh thử không nghĩ đến sĩ diện của mình 1 lần đi! Nếu đã chấp nhận yêu 1 cô gái thì anh cũng nên yêu luôn những hành động gì của cô ấy!
- Minh Minh…- Hắn gọi tên tôi, 2 tay đặt lên vai tôi, đôi mắt xoáy vào
mắt tôi.- Cô đang ám chỉ là tôi yêu cô à? Tôi có cảm giác… chúng ta đang hẹn hò!
- Hả?- Tôi bặm môi rụt đầu lại nhìn hắn, đôi mắt vẫn mở to trao tráo.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Khuôn mặt hắn nhìn gần quả thật rất rất đẹp trai nha.
- Cô đang khẩn trương sao?
*Lắc đầu*. Hắn phì cười rồi cầm lấy cây mía còn lại cắn 1 cái. Đột nhiên tôi thấy lòng mình vui vui là lạ. Tôi và hắn đi về phía trước, vừa đi
vừa cắn cây mía trước những ánh nhìn kì quái của người đi đường. Nói thì nói vậy thôi, Minh Minh tôi cũng có thể diện nên đi được 5 bước đã
quẳng 2 cây mía theo chủ ý của tôi. Bắt đầu là tôi, kết thúc cũng là
tôi. Ít ra cuộc hẹn này không quá căng thẳng và cứng nhắc như tôi thầm
tưởng tượng.
Hắn kéo tôi vào 1 tiệm điện thoại. Á, hắn muốn mua điện thoại cho tôi sao? Hắn nhìn sơ qua 1 lượt mấy cái điện thoại đời mới tân tiến rồi
choàng tay qua cổ kéo tôi lại, tỏ ra rất giống người tình. Cô nhân viên
bán hàng tủm tỉm cười. Hắn hoàn toàn không quan tâm đến tôi đang giãy
giụa giằng ra mà siết chặt tay hơn. Hắn ngẩng đầu lên hỏi cô bán hàng:
- Iphone 6?
- À, thật sự xin lỗi quý khách, cửa hàng chúng tôi chưa nhập về!
Hắn hừ lạnh rồi nâng cằm tôi lên:
- Xài điện thoại của tôi đi!
Cô bán hàng lúc nãy còn vui vẻ nhưng bây giờ thì hoàn toàn không. Cô ấy
nghĩ hắn là thùng rỗng kêu to hay gì ấy. Bề ngoài sang trọng chỉ là cái
mác! Hắn lôi trong túi quần mình 1 chiếc iphone 6 đưa cho tôi. Tôi trợn
mắt, cô bán hàng cũng vậy. Điện thoại lần trước của hắn cũng còn rất
mới, giờ lại thay rồi sao? Tôi biết gia đình hắn giàu có nhưng mà… có
cần giàu có đến vậy không? Hắn kéo tôi đi khỏi đó dưới sự ngạc nhiên của cô bán hàng. Tôi né tránh cánh tay của hắn rồi nói:
- Điện thoại lần trước của anh…
- Nứt mặt rồi còn đâu?- Hắn liếc tôi. Đúng vậy, lúc tôi gọi cho anh bất cẩn bị rơi xuống đất.
- Tôi sử dụng cái này thì anh…
- Mua thêm 1 cái nữa. Sử dụng điện thoại đôi!- Hắn nhếch mép. Cũng được, tôi không quan tâm là sử dụng chung hay dùng đồ vật giống ai đó, miễn
có là sử dụng. Aiz, cái điện tôi cũng bị tôi quăng hỏng rồi. Tôi là kẻ
sát điện thoại! Tôi sẽ giữ kĩ cái iphone 6 này, tất nhiên rồi, có điên
mới đem đi quăng.
- Cô hay gì không?- Hắn và tôi vẫn sải bước đều đều cạnh nhau trong
công viên. Ánh mặt trời đang dần buông, hoàng hôn đã đến. Tôi quay sang
nhìn hắn. Ánh nắng chiều hắt từ phía sau hắn vọng đến, trông hắn như 1
vị thần, rất đẹp, rất sáng. Tôi nhướn mày nhìn hắn:
- Gì cơ?
Tôi và hắn ngồi xuống băng ghế đá gần đó, nơi có thể ngắm ánh nắng cuối ngày.
- Tôi đã nói chuyện nhiều hơn!
Tôi khựng lại 1 giây, đúng vậy, hắn đã nói chuyện nhiều hơn. Tôi rõ
biết, hắn không thích như vậy. Nhưng… tôi chỉ thích những chàng trai ấm
áp, đem lại sự bình yên, tốt nhất là dùng lời nói lẫn hành động.
- Tốt thôi!- Tôi h