XtGem Forum catalog
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210491

Bình chọn: 7.00/10/1049 lượt.

một bên nhường đường, ko muốn cơ thể hoàn mĩ của mình trở thành thảm lót giày cho bọn người thiếu văn hóa
đó, đôi khia ngứa ngáy lại chép miệng ngao ngán:

-Đúng là khổ ải trần gian, đâu cần phải tuyệt tình với nhau thế chứ, cứ
ưỡn ngực lên đi đàng hoàng là được rồi. Đúng là tự mình hại mình, một
chút chất dám cũng chẳng có.

20 phút trôi qua trong bình lặng đối với tôi còn trong dữ dội đối với
đám con gái nhao nháo nãy giờ vẫn chưa lách hết được vào trong kia. Tức
mình vì phải chờ đợi một cách vô bổ trong khi thời gian lại ko hề ngoái
nhìn lại, tôi đành liều chen vào dòng người, mặc cho thân xác bị đưa
đẩy, cuối cùng ko chịu nổi đành ngậm ngùi làm người vô văn hóa:

-Tránh ra! Phân tươi đây!_Đừng trách tôi bẩn thỉu nhé, chỉ tại ko còn
cách nào khác, đành phải chơi bài hèn hạ này, thề với trời đất, nhất
định ko có lần sau.

Ngay khi tôi vừa dứt lời chưa đầy 2 giây, đám con gái ko ai hẹn ai tự
động ngoan ngoãn tránh ra hai bên, chừa một lối đi cực to cho tôi bước
vào. Để tránh bị phát giác rồi bỏ mạng chốn sa trường, tôi vọt lẹ vào
trong, như vị anh hùng dẫn theo sau cả đám để tử, phong tỏa cả hai bên
khán đài. Mặc cho bọn người đang chơi bóng phía dưới uốn ** đủ tư thế
làm mát mặt đám con gái hám trai, tôi lấy túi, moi ra cái ống nhòm rứt
ruột lắm mới dám xì tiền mua, soi về phía sân-nơi mấy ngày trước tôi
khom lưng chổng mông chùi mòn cả tay, thầm chưởi rủa thằng cha đội
trưởng vô đạo vô đức vô nhân tính.

-Ôi! Anh Kiệt đẹp trai quá!! Yêu chết mất!_Một cô nàng ngồi cạnh nói lời sến súa với con bạn, hai mắt từ lúc nào chuyển sang chế đổ hình trái
tim đỏ thoi thói làm tôi vô thức đưa ống nhòm hướng về phía cô ta đang
nhìn, xem xem hắn có đẹp trai ko

-A!!!! Sao anh Tuấn Vĩnh manly thế ko biết! Tớ chết mất!!_Con nhỏ khác
ko kiềm lòng lên tiếng, tôi lại hướng ống nhòm về phía tên Tuấn Vĩnh
manly của cô ta, chiêm ngưỡng "nhan sắc"

-Trời! Đỡ tớ với! Anh Gia Minh đang nhìn tớ!_Lại thêm một con chim trúng tên lăn ra ngất xỉu, tôi giật mình đem ống nhòm soi cái tên Gia Minh
kia, xác nhận người thân. Trời ạ, cái mặt đần đần của nó phóng đại lên
3, 4 lần nằm chình ình trong ống nhòm của tôi, từng đường nét từ trên
xuống dưới đều ko thiếu, vậy là, tôi ko chỉ đội nhà chung với nó, giờ
còn đội cả club với nó sao, tôi muốn về nhà, huhu

-Xem kìa, xem kìa! Anh Kì Thiên kìa!! Phong độ quá!_"Kì Thiên?" tai tôi
mở căng thu thập thông tin, tay chỉnh góc ống nhòm thẳng hướng Kì Thiên
đang lấy tay lau mồ hôi trên trán "Khoan đã, tên này có nét gì đó quen
quen", tiềm thức trong tôi đánh động, muốn tới gần để nhìn cho rõ nhưng
phải bó tay vì đằng trước tôi, các hàng ghế trung tâm đã ngập kính
người.

Đánh liều một phen, tôi rời chỗ, len thân mình trong đám người ôn tạp,
bọn họ cứ một chút rú lên, một chút hò hét, điên quá thì chen nhau xô
đẩy ko ngớt, khiến tôi thiếu điều muôn chết. Nếu hỏi đâu mới là địa ngục trần gian thì tôi sẽ ko ngần ngại mà hét vào micro xác nhận đó chẳng
phải nơi nào khác mà chính là cái nơi khủng bố này. Người văn mình sao
lại có những hành động đầy thú tính thế ko biết.

Tích cực đạp mạnh đám người dưới chân, sau một hồi nửa sống thiếu chết
áp dụng định luật lăn lê bò trườn do nhà vật lí Hàn Tử Di vừa phát hiện
chưa qua khảo nghiệm, cuối cùng tôi cũng có được một vị trí ở hàng ghế
đầu tiên nhưng chẳng mấy thoải mái gì, vì chỉ cần cựa nhẹ một cái, tôi
có thể bị đá văng ko thương tiếc ra ngoài với vận tốc ánh sáng vì tội
làm náo động nơi công cộng. Giờ thì công việc của tôi sẽ suôn sẻ hơn cho mà xem, hehe.

Cười thầm một cái, tôi tiếp tục đưa ống nhòm ngắm zai đẹp. Đã đến lúc
nghỉ giải lao, nên các thành viên club bóng rổ đều tạt vào sân ngoài
ngồi uống nước, lau mồ hôi. Chỉ đợi có thế, bọn vịt trời bên cạnh tôi ko ngừng hô tên, hò hét những thiên thần phía dưới, khẩu hiệu cứ vậy mà
bắn ra như đạn liên thanh.

Đảo mặt một vòng quanh sân, tôi toan ngắm giai tiếp thì bất ngờ, hình
bóng to lùn của Kì Như đập vào mắt tôi, nó đang hí hửng cầm tờ giấy gì
đó, đến bên cạnh anh trai nó-Hạ Kì Thiên, miệng cười roi rói như trúng
vé số mặc dù đó là chuyện ko tưởng. Chiếu tướng tờ giấy tội nghiệp trên
tay nó, tôi phát hỏa nhận ra đó chính là tờ giấy "bán thân" nó đưa tôi
kí, trong lòng lửa giận phừng phừng bốc cháy.

"Vậy là nó chưa đưa, thế thì..." Những mưu mô toan tính trong tôi hiện
ra chất cao như núi, tôi ân huệ ban tặng cho mình một nụ cười chiến
thắng rồi nhón người dậy, cố nhảy ra khỏi hàng ghế này mà chạy đến rựt
rồi xé quách cho đỡ gặp ác mộng. Nhưng người tính ko bằng trời tính,
đương lúc lắt lẻo trên thành phân cách, chưa kịp vận nội công phi thân
nhảy xuống đã có người đẩy mạnh vào lưng tôi. Bất ngờ, tinh thần đang
nâng cao cực độ thì cả người tôi đã như cục đá rơi tự do theo một đường
parabol tuyệt đẹp...

Song song cùng lúc tôi nhảy qua thành phân cách tự tử, một tên con trai
phía dưới bỗng dưng cao hứng ngẩng cổ lên trời nốc nguyên chai nước,
chưa kịp để hắn uống xong giọt cuối cùng, cả thân