
ây, những ánh mắt hình viên đạn đáng sợ kia ko biết từ khi nào đã dịu đi hẳn, ái mộ nhìn tôi, hóa ra, cái tiếng chị gái của Hàn Gia
Minh cũng được giá đấy chứ, thôi thì tạm thời nhận máu mủ với nó vậy,
chẳng thiệt gì.
-Nào, chào mọi người đi cưng_Kì Như vỗ bộp bộp lên vai tôi, đau à nha
Thoáng nhìn thấy những ánh mắt trìu mến thân thiện của các mĩ nam dành cho mình, tôi e lệ, làm mặt ngượng ngùng cúi đầu vẫy tay
-Chào mọi người
"Yeah! Cuối cùng mình cũng có club rồi! Hehe! Khoan đã! Chẳng phải Lăng
Tử Thần bảo tôi vào club nào, 1 tuần sau sẽ đeo túi nải giải tán sao.
Thế chẳng hóa club trai đẹp này sẽ giải tán à, đến lúc đó thì...biết
ngắm zai ở đâu trời"
-Đây! Của ngươi nè!_Kì
Như đặt trên bàn tôi một đống truyện to đùng trước khi về chỗ cất cặp,
mắt nó ko ngừng nháy nháy tạo dáng cùng bờ môi căng mọng cười rõ tươi,
làm như thể ban phát ân hụệ cho trẻ em đói nghèo ấy_Bồi thường chuyện
hôm qua cho ngươi đó
-Vậy sao?_Tôi bĩu môi, đã cố quên cái chuyện nhục như con cá nục ngày
hôm qua rồi, vậy mà con bạn vô tâm này lại dám tàn nhẫn lấy que cời lò
khơi ra khiến cơn bực được chôn sâu dưới đáy dạ dày trào lên ko nhân
nhượng phong tỏa toàn thân làm tôi bức bối khó chịu vô cùng. Quay mặt đi chỗ khác, tôi làm vẻ trịch thượng_Ngươi nghĩ ta là ai chứ hả? Dám lấy
chỗ này mua chuộc ta ư? Ngươi xem thường ta quá đấy, Hạ Kì Như!
-Thôi mà! Dù gì cũng đâu thiệt, chỉ là cùng lúc gặp 2 oan gia, nhà ngươi còn may chán_Kì Như đưa tay đập lên vai tôi một phát chấn đông trời
đất, giờ thì tôi đã hiểu tại sao mình lại lùn thêm chứ ko hề nhích lên
nửa phân rồi, ăn tiếp vài quả của nó nữa, chắc tôi sẽ thành người lùn
trong truyện cổ tích mất, nổi tiếng ko tốn sức tốn của
-Ko phải 2, là 3_Tôi hùng hồn tuyên bố, tay chìa ra ba ngón dí sát vào mặt Kì Như để đôi mắt vừa loạn vừa cận của nó nhìn cho rõ
-Sao 3?_Nó hất tay tôi, ra chiều khó hiểu
-Hàn Gia Minh, Hạ Kì Thiên và Lăng Tử Thần, cả 3 đều là oan gia chui
chung một xó, ko đội trời chung với Hàn Tử Di ta, _Đương lúc tôi đang
đập bàn, khẩu khí hùng hồn tuyên bố, thì cái tên oan-gia-3 ko biết từ lỗ nào chui lên đã đứng sừng sững trước mặt tôi. Liếc tôi một cái rõ ớn,
hắn lạnh nhạt lách vào chỗ của mình, đặt cặp xuống bàn rồi mở đường máu
ra khỏi lớp.
-Hắn sao thế?_Kì Như kéo tay tôi, nhỏ nhẹ hỏi như thể nếu tên hung thần ấy nghe thấy chắc chắn sẽ lấy dao chọc tiết nó vậy
-Để vài bữa ta đi học khóa tâm lí học rồi về nói cho ngươi nhá_Tôi
khoanh tay chép miệng hứa hẹn, xem cái bộ dạng đi đứng khó khắn của Lăng Tử Thần mà trong lòng ko khỏi ko để ý "Hắn bị sao thế nhỉ"
***
-Này!_Tôi bé miệng giọng như con kiến gọi Lăng Tử Thần, vô thức kéo kéo tay áo hắn
-..._Ko thèm trả lời tôi một tiếng, hắn im lặng cúi đầu đọc sách ra vẻ thư sinh, mắt cũng chẳng đảo nhìn tôi lấy một cái
-Này!_Bực bội, tôi kéo mạnh tay hắn, thực sự rất muốn hắn nhìn tôi, chỉ
một cái thôi, để biết trong hắn tôi vẫn còn tồn tại, dù chỉ là cái bóng
-Tránh ra!_Hắn hất tay tôi, quát, nhỏ nhưng lạnh lẽo, ánh mắt giận dữ cứ nhằm hướng tôi mà đả kích vô tình rồi bỏ đi, đến quyển sách trên bàn
cũng ko thèm gấp lại.
"Chẳng nhẽ mình đã làm gì khiến hắn giận?" Ý nghĩ trong tôi cứ gọi là
như nước biển, nhiều vô kể nhưng tóm lại đều cùng chung một chủ đề chính "Tại sao Lăng Tử Thần lại có thái độ như vậy với tôi". Bản tính tò mò
cộng với rảnh rỗi ko có gì làm, tôi quyết định thêm một lần nữa hành
nghề thám tử, lì lợm bước theo cái bóng cao lớn đang ngả xuống hành
lang, vừa đi vừa xem xét cảnh vật xung quanh. Được một lúc, Lăng Tử Thần dừng lại trước một căn phòng, hắn lạnh lùng mở cửa rồi đưa cả thân thể
lọt vào trong, còn chẳng quên đóng cửa lại. Điều này khiến hồ nghi trong tôi đã nhiều càng thêm nhiều.
Chạy đến thật nhanh, ngước nhìn lên bảng tên "Phòng y tế" to đùng, tôi
mơ hồ nghĩ ngợi "Hắn đến phòng y tế làm gì? Chẳng nhẽ bị bệnh?" Sốt
ruột, tôi đánh liều xâm phạm quyền riêng tư của người khác, đưa tai áp
sát cánh cửa trắng muốt, cố gắng dùng nội lực thâm hậu của mình thu nhận thông tin từ bên trong theo các phân tử gỗ truyền ra ngoài.
Chậc! Khá im ắng, thậm chí cả một tiếng nói cũng chẳng có, đầu óc siêng
liên tưởng bậy bạ của tôi lại bắt đầu dựng lên những câu chuyện có thể
xảy ra, mức độ nhạy cảm của nó cũng theo thời gian mà tăng lên vùn vụt.
-A...đừng mà...đừng mà_Sặc! Tôi vừa nghe thấy gì thế này!
Ko tin nổi vào những gì mình nghe được, tôi mở căng tai hết cỡ, cố tập
trung đầu óc để nghe cho thật rõ, xác nhận nguồn thông tin vừa truyền
vào màng nhĩ của mình.
-A...đừng mà...đừng mà...
Rõ...rõ ràng là cái tiếng này, ko sai vào đâu được. khuôn mặt xinh đẹp
của tôi bắt đầu biến sắc một cách vô tôi vạ, từ bình thương chuyển sang
đỏ lựng như cà chua chín, cuối cùng được thể tái mép như người bị si đa. Chưa bao giờ tôi được nghe mấy cái từ đó một cách chân thực ko qua
chỉnh sửa bởi công nghệ thông tin như thế