pacman, rainbows, and roller s
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210842

Bình chọn: 7.5.00/10/1084 lượt.

ó trời lồng lộng, đôi khi loạn
quá mới hét lên thật to cho vơi đi nỗi đau thôi. Nếu vậy, chắc chắn Hạ
Kì Thiên cũng đang có khúc mắc trong lòng, dẫn tôi đi theo bất quá là để phòng lúc uống rượu giải sầu say như chết sợ ko có ai đưa về, một mình
một nơi bị trấn lột chẳng biết lấy ai mà kêu. Túm lại, chẳng có dụng ý
tốt, người gì lắm mưu nhiều mô y chang con bạn thân đáng ghét dám bán rẻ chị em Hạ Kì Như thế ko biết.

-Anh chắc gây thù với nhiều người lắm nhỉ?_Tôi lồm cồm bò dậy đi theo Hạ Kì Thiên, những lúc thế này, tôi nhất nên theo sát anh ta 24/24 chứ ko
thôi, anh ta mà nổi khùng lên tự thủ tiêu mình thì...chậc, chắc cả đời
tôi thành góa phụ mất

-Sao em lại nói thế?_Hạ Kì Thiên ngạc nhiên chăm chú nhìn tôi, mặt ngây ra thích thú thấy rõ

-Thì ăn nói thẳng quá chứ sao. Nói thẳng cũng tốt nhưng nhiều khi vô ý,
anh sẽ làm cho người khác tự ái, làm tổn thương lòng tự trọng của họ. Từ đó, họ để cao cảnh giác, tránh ko tiếp xúc với anh, lâu ngày, khúc mắc
càng lớn dần và xem anh là kẻ thù, có lúc sai người đi xử anh cũng nên
á_Tôi vừa lải nhải phân tích, vừa bước thêm vài bước đứng cạnh người
phía trước, mắt ko thôi ngắm nhìn những đợt sóng vỡ tan trắng xóa

-Vậy à? Nãy giờ anh đâu nói thẳng_Hạ Kì Thiên cười tiếc rẻ, đoạn thở dài một tiếng

-Ko nói thẳng chẳng nhẽ nói mỉa_Khó chịu, tôi lầm bầm, lão già này thật khó chọc tức được

-Anh rất thích những người hiểu chuyện như em đấy

-Anh..._Tôi tức muốn hộc máu nhưng khổ nỗi máu trong người lại quá ít,
đành hẹn khi khác. Sau này gặp Kì Như rồi tính cả anh lẫn em luôn một
thể

-Em dễ giận nhỉ?

-Anh đang nói thẳng hay nói mỉa thế hả?

-Tùy em muốn nghĩ sao thì nghĩ_Đúng là oan gia thứ 2-kẻ dám bắt tôi còng lưng kì cọ sân bóng-có khác, dù có đắc đạo thành tiên thì mối thù giữa
tôi và anh ta cũng ko thể xóa nổi. Cho tôi rút lại toàn bộ lời khen lúc
trước nhé.

-Anh đang có tâm sự?_Đứng một chút mỏi thấy mồ, tôi quay người ngồi
xuống bãi cát gần đấy,xắn tay áo lên chuẩn bị thi công xây dựng lâu đài
cát. Đôi lúc, cũng nên rời xa hiện thực trở lại tuổi thơ một chút, con
người sẽ thấy sảng khoái hơn nhiều.

-Sao nghĩ vậy?_Hạ Kì Thiên thôi ngắm biển, hướng mắt nhìn tôi bọt cát rồi lắc đầu ngán ngẩm

-Thì lần trước khi anh bị đá cũng ra đây tự kỉ mà_Tôi ko chịu uốn lưỡi
bảy lần trước khi nói, vô tình rước họa vào thân mà vẫn ngây thơ tập
trung xây lâu đài cát

-Bị đá?_Hạ Kì Thiên mặt mũi tối sầm, toát khi lạnh vây quanh người tôi

-Chứ..._Toan khẳng định lại lời mình nói, tôi chợt nhớ đến lời dặn dò
của Kì Như lúc trước, với người như Hạ Kì Thiên mà nói, việc bị một cô
gái đá tả tơi chính là nỗi sỉ nhuc lớn nhất trong cuộc đời của anh ta
đến nỗi dù cô gái đó có xin lỗi hàng trăm vạn lần, anh ta vẫn thẳng
thừng tuyên bố "có cô ko có tôi" rồi bỏ đi. Giờ tôi lại đem chuyện cũ
rích này khơi ra, chẳng hóa thêm lần nữa đè bẹp cái sĩ diện vớ vẩn đó,
chắc chắn sẽ lấy Kì Như ra xả hận cho coi. Dù thù mới còn nguyên, nhưng
Kì Như, chi chi cũng là tri kỉ của tôi, ko nên trả thù bằng cách hèn hạ
này, phải xử nó thâm hơn mới hả._À, em đoán thôi mà.

-Đoán?_Ko ngừng tỏa ra khí lạnh, Hạ Kì Thiên áp đảo tinh thần non yếu của tôi, khiến tôi ấp úng mà khai tuốt những gì mình nghĩ

-Thì người đến biển này, một là để tắm, hai là để giải sầu. Mà mấy người đến đây giải sầu lại thuộc hai nhóm riêng biệt: một bên vì tình, một
bên vì gia đình. Hơn nữa, gia đình anh giờ lại rất yên ấm hạnh phúc,
chắc ko phải, nếu vậy thì chỉ còn nhóm đầu tiên thôi, vì tình. Kì Như
nói anh rất lăng nhăng, thay bồ như thay áo, ko lí nào đá người yêu mà
lại buồn đến nỗi ra biển suy nghĩ chuyện đời được, bị đá thuyết phục hơn nhiều_Trời ạ! Tôi thực sư khâm phục khả năng lí luận sắc bén như giao
của mình đấy. Cái trì tuệ của Gia Cát Lượng trong thế kỉ XXI này ngoài
Hàn Tử Di tôi đây chắc ko có người thứ hai. Đừng vì điều hiển nhiên này
mà há hốc mồm khen ngợi nhé, tôi ngượng lắm.

-Nói hay đấy_Hạ Kì Như khen đểu tôi một cái rồi mỉm cười, tiến lại gần
chiếc xe đen bóng dưới nắng chiều, vơ vội cái mũ bảo hiểm đội lên

-Ế! Anh đi đâu vậy?_Hoang mang, tôi hỏi với, vất cái lâu đài đang thi
công dở sang một bên, chạy theo "Đừng nói anh ta muốn lên tầng thượng
nhà cao ốc nhé"

-Tới đây làm gì? Ko xây nhà nữa hả?

-Thì về_Tôi trả lời cộc lốc, cái này mà cũng phải hỏi nữa, thiệt là, thông mình lâu năm đơ não đột xuất

-Ko có phần đâu_Chưa kịp cho tôi hỏi tại sao hay phản ứng lại, Hạ Kì
Thiên, lão già đáng ghét hơn tôi 1 tuổi cũng là oan gia thứ 2 trong bộ 3 ngõ hẹp của tôi, nhanh tay nhanh chân nổ máy vọt lẹ, để lại tôi trợn
mắt luyến tiếc nhìn theo

Bóp chặt hai nắm tay, mặc cho từng chiếc móng trong suốt cứng ngắc đâm
sâu vào da, tôi điên tiếc dẫm mạnh lên nền chát xả giận. Từ trước tới
nay, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con người trên mức đê tiện
như thế đấy, ngoài mặt giả vờ hiền lành nho nhã, trong bụng thì dao găm
chất đầy một bồ.