
với chữ "tiền" đúng là rắc rối, chưa kịp suy nghĩ gì, tôi đã co cẳng chạy đi tìm kẻ mà tôi vốn
chẳng biết giờ đang trốn ở đâu trong cái trường cánh cò bay lả bay la
này chỉ vì nghĩ đến việc ko bị trừ lương cho tội đi làm muộn. Thua tôi
luôn.
***
Hộc hộc!_Thở hắt, tôi dựa người vào tường, mắt đờ đẫn nhìn Hạ Kì Thiên đang đến gần, lòng muốn cầm dao chọc tiết anh ta ghê rợn.
Sau gần 30 phút co chân chạy hết tốc lực như bị chó rượt tìm Hạ Kì
Thiên, cuối cùng, với sự thông minh tuyệt đỉnh ko ai sánh kịp, Hàn Tử Di tôi đã hoàn thành công việc đầu tiên thiết yếu phải làm của một người
trợ lí chuyên nghiệp - áp tải thành viên về club. Theo những gì Kì Như
truyền đạt cho tôi, thành viên của club bóng rổ là tổ hợp lười biếng
trên cả lười biếng, chỉ cần ko có người đến đưa họ đi, họ có thể biến
mất trong chớp mắt cùng hội bạn sa đọa vào một bữa tiệc hoành tráng nào
đó hay phóng xe tự kỉ phượt phượt đến phê trên đường quốc lộ mà ko cần
biết các thành viên còn lại đang mòn mỏi mong ngóng chờ tin trở về của
mình. Trong những ngày sống thiếu quản lí trước đây, để duy trì hoạt
động ổn định của club, người trực tiếp làm công việc này ko ai khác là
Hạ Kì Thiên, nhưng giờ đã có tôi nên trong chớp mắt, mọi gánh nặng đều
đổ dồn lên đôi vai gầy bé nhỏ này, thật đau đớn. Đôi lúc cảm thấy mình
đang bị lợi dụng, song lại dặn lòng ko được phép nói ra, nếu ko, hàng
đống fan cuồng của bọn họ sẽ ko nể nang tôi cùng giới tính với chúng mà
bỏ qua việc đánh hội đồng đâu.
-Em đến đây làm gì?_Hạ Kì Thiên nhìn bộ dạng thảm hơn ăn mày của tôi, nở nụ cười thân thiện đáng ghét.
-Tìm anh chứ làm gì_Tôi đáp cộc lốc, tưởng anh ta ở đâu, té ra ngồi lì
trong phòng hội trưởng hội học sinh ban C hơn 1 tiếng mới chịu chui ra,
hại tôi sức lực giờ cũng chẳng còn mà lê về nhà
-Tìm? Sao phải tìm chứ?_"Trời ạ! Sao tôi biết mà anh hỏi tỉnh bơ thế"
-Anh mất tích, điện thoại ko nghe, Kì Như lo quá bảo tôi đi áp tải anh về đồn
-Gì? Rõ ràng anh nói với nó anh đến phòng hội trường mà_Hạ Kì Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên, đưa ngón tay trỏ trỏ vào đầu suy nghĩ
-Sao? Kì Như biết anh ở đây?_Tôi ngẩn người, ko tin nổi vào những gì
mình đang nghe thấy. Chẳng lí nào Kì Như biết anh ta ở đây mà sướt mướt
đến tìm tôi nhờ giúp được, kiểu gì thế.
-Thật mà, mấy người trong club cũng biết, chỉ trừ em vì lúc đó anh ko thấy em có mặt
-Vậy...vậy...là..._Cơn tức nghẹn lên tận cổ khiến khóe môi tôi mấp máy
ko thành câu. Rõ rồi, Hạ Kì Như, nó dám chăng bẫy lừa tôi vào tròng,
khóc lên khóc xuống chỉ là để câu kéo tính thương cảm nơi tôi, khiến tôi ngây ngốc hăng say đi tìm anh nó mà thôi. Tất cả cũng chỉ vì đại nghiệp có một chị dâu nghiêng về phía mình, nó sẵn sàng bán rẻ tôi ko thương
tiếc...Sao hồi trước tôi lại kết bạn với nó làm gì nhỉ?
-Trông em tệ quá đi mất_Hạ Kì Thiên đưa tay vuốt vuốt sửa lại mái tóc
rối bung đầy mồ hôi của tôi, gương mặt điển trai dịu dàng nhưng mạnh mẽ
của anh ta tiến lại gần tôi, chìm trong ánh sáng chiều khiến vẻ đẹp đó
càng thêm mờ ảo như một chàng thiên sứ lạc lối chốn trần gian_Chắc tìm
anh mệt lắm nhỉ?
-A! Ko có gì?_Tôi khiêm tốn khoát tay nở nụ cười gượng gạo, hai gò mà
ửng hồng lên thấy rõ. Nếu anh ta tiến sát thêm một cm nữa, tôi sẽ ko
kiềm chế được mà phụt máu mũi ngất xỉu mất, lạy chúa tôi.
-Vậy à? Trễ quá rồi ta
-..._"Giờ anh mới biết trễ hả?"
-Này quản lí, đằng nào cũng muộn rồi, hay chúng ta "trốn học" đi chơi
nhé!_Hạ Kì Thiên tinh nghịch nháy mắt với tôi, nụ cười hắc ám vương chút trẻ con ko khỏi làm tim tôi loạn nhịp.
Mơ màng say đắm trong vẻ đẹp của Hạ Kì Thiên, tôi vô thức gật đầu đi
theo tiếng gọi con tim, để mặc anh ta kéo đi đâu thì kéo, chỉ cần nơi đó có gương mặt đẹp trai đó là tôi thỏa mãn lắm rồi..Tiếng gió biển mặn chát tạt vào tai tôi vù vù, cả cơ thể tôi đổ nhào về phía Hạ Kì Thiên, tựa
vào bờ lưng rắn chắc, đưa vòng tay ôm chặt eo anh ta ko buông, sợ nếu
mình lơ đãng sẽ bị ngã xuống đường bê tông khi nào ko biết. Chiếc Moto
Guzzi với vận tốc cực lớn xé gió đi về phía biển rồi dừng lại trên bãi
cát. Hạ Kì Thiên nhìn tôi lảo đảo như gã say rượu chật vật xuống xe chợt bật cười lắc đầu:
-Lần đầu đi môtô hả?
-Lần đầu ngồi sau thôi_Tôi khó chịu trả lời, ôm cái bụng ruột gan lộn
tùng phèo cùng thụp xuống bờ cát mịn, ai oán nhìn từng làn sóng vỗ vào
mà thấy ngợp. Tôi thề, nếu ko phải bất đắc dĩ, tôi sẽ ko bao giờ đi hãng xe ôm tệ hại này thêm 1 lần nào nữa, dù có đem nghìn vàng triệu bạc đến cũng đừng mơ.
-Vậy em biết lái môtô?_Hạ Kì Thiên nghi hoặc hỏi tôi, nhìn cái mặt là biết anh ta ko tin mà.
-Hỏi làm gì?_Đưa tay day day thái dương, tôi cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm
nặng trịch, đã lâu quá rồi chưa đội lại mũ môtô nên cảm giác lạ lẫm lại
tràn về như lần đầu mới làm quen.
-Em hỗn thật đấy_Ông anh Hạ Kì Như ra vẻ phán xét rồi quay người trải
từng bước dài về phía biển. Theo những gì tôi biết, chỉ có kẻ mang nỗi
phiền muộn mới vác xác đến đây ngóng gi