
gạc nhiên rồi cũng qua đi, các chiến hữu của tôi như có tên lửa phản
lực gắn sau lưng, tích cực thu giấu toàn bộ chiến lợi phẩm ngày hôm nay: "Đại ca Hạ Kì Thiên nhanh tay gọi đến một số lạ, ra sức nhờ cậy người
đó đống tài khoản club lại còn Lương Tuấn Vĩnh thì cao chạy xa bay cùng
với bọc tiền nặng trịch, phóng lên chiếc xe đen bóng chạy tới ngân hàng
gửi tiếp kiệm. Ông thầy này quả đúng tai họa, từ giờ chắc tôi bận rộn
nhiều đây.
Đứng dậy rời khỏi chỗ, tôi cho phép mình cáo từ vào Washington City một
chút, rửa tay thật kĩ trước khi chén đĩa thịt dành riêng cho mình, đó
là cách tốt nhất phòng chóng việc diện kiến với Tào Tháo bất ngờ.
Mưa! Từng giọt mưa bụi
nhẹ rơi, vỡ oà trên lòng bàn tay trắng nõn nà của tôi rồi trượt nhẹ và
rơi xuống mặt đất ẩm ướt bị bỏ lại phía sau. Hôm nay, thời tiết âm u lạ
thường cùng làn mưa phùn lạnh, như để nhắc nhở cho những con người nơi
thành thị xa hoa này, một mùa nữa lại đến, để họ ko lãng quên chúng một
cách vô tình nữa. Cũng chính vì cái lẽ nhiệt độ thay đổi đột ngột, khiến tôi phải cuộn tròn trong tấm chăn mỏng ủ ấm cơ thể cùng những con cún
dễ thương thay vì vùng người dậy để tắm cho đỡ nóng những lúc nắng đổ
lửa. Ai cũng thế cả thôi, ngay cả oan gia họ Lăng cũng phải ngủ nướng
đến khét huống chi Hàn Tử Di coi giấc ngủ như sinh mạng tôi đây. Cũng
may, dù ngủ bù giờ nhưng vẫn bắt xe kịp, khỏi lo ôn lại chuyện cũ với
ông thầy giám thị. Lắc đầu bẻ qua bẻ lại cho đỡ mỏi, tôi khoái chí nghe
tiếng rắc rắc khí thế của đống xương ẩn dưới lớp da ở cổ rồi liếc nhìn
Lăng Tử Thần phong phanh trong chiếc áo sơ mi tay ngắn vừa nhắm mắt vừa
nghe nhạc. Công nhận tên này khoẻ cực, gió bên ngoài ác liệt sẵn sàng
tóc váy mấy cô nàng điệu đà thế kia mà hắn vẫn hiên ngang như thể mấy
ngọn gió lạnh tê xương đó chỉ đáng hạng xỉa răng cho hắn thôi vậy. Xem
ra phải thu nạp hắn làm đệ tử thì sư phụ như tôi mới có ngày nở mặt nở
mũi
Xịt! Xe buýt từ từ dừng lại sau khi đã bỏ qua mấy trạm kế, tôi uể oải
len thân hình nhỏ nhắn khối người mơ ước qua dòng người lên xuống trên
xe. Nếu tôi ko có khả năng phản ứng nhanh nhạy thì giờ đây đã bị biến
thành thảm chà chân cho dòng người ko nể nang trẻ vị thành niên này rồi. Khổ ải lắm, cuối cùng tôi cũng thảnh thơi hít thở bầu ko khí váng hơi
mưa ở bên ngoài, lòng cảm tạ trời đất vì mưa ko quá to đến nỗi làm ướt
nhèm bộ đồng phục sực nức mùi comfo tôi mới dày công giặt sạch và liều
mạng thức trắng đêm ủi cho khô ngày hôm qua.
-Chờ tôi với!_Nhác thấy khuôn người cao lều nghều hơn tôi 1 cái đầu của
Lăng Tử Thần đã cách xa mình vài chục mét, tôi chạy rút ngắn khoảng
cách, 1 là tôi đến trước hắn, 2 là đến cùng lúc chứ quyết ko để hắn chạm cổng trường trước tôi.
-Chậm hơn rùa_Thấy tôi hổn hển chạy bên, Lăng Tử Thần mới để ý đến sự có mặt của tôi, lạnh lùng chà ớt lên trái tim người khác.
-Tất nhiên rồi, tôi phận gái liễu yếu đào tơ, từ khi sinh ra sức khoẻ
đã ko được tốt như bí thư Lăng đây, sao có thể so sánh được với người có cặp giò kinh khủng như cậu chứ._Ko chịu thua, tôi mỉa mai nhưng trong
lòng ko ngừng chảy máu tiếc thay cho cái nòi nhà mình, cả nhà tôi ai
cũng thấp trừ cái thằng em đáng đánh *** đó là cao chót vọt, thật ko
công bằng. Ông trời là đàn ông nên mới thiên vị bọn con trai, cho con
gái ra rìa đấy mà, nhất định sau này tôi phải đâm đơn ra toà kiện cho
ông ta phá sản luôn mới được
-..._Hình như miệng lưỡi của Gia Cát Lượng phiên bản nữ tôi quá chuẩn
xác khiến Lăng Tử Thân ko ngụy biện gì được nữa, phải cúi đầu chữa
ngượng sải bước đi tiếp, ko ngờ người như Lăng Tử Thần cũng biết thẹn cơ đây, phát hiện mới.
-Này, bộ cậu ko thấy lạnh hả?_Im lặng được một chút, cơ miệng tôi lại
ngứa ngáy, ko nói thì ko chịu nổi, mà cũng tại Lăng Tử Thần hết, bày
chuyện ra cho tôi nói làm chi, ko thể trách ai được
-..._Cái tên này khinh người ghê, ko thèm trả lời tôi mà cứ đi tiếp, như thể câu hỏi của tôi ko đáng để hắn trả lời ấy
-Này, áo khoác trường của cậu đâu rồi hả? Trời gió to mà muốn giả bộ anh hùng nữa à, khùng quá_Tôi tiếp tục lải nhải y lúc mẹ tôi nhải lải về
chuyện ngủ giậy muộn vậy. Sau này tôi mà lập gia đình, chắc sẽ đạt giải
bà nội trở đảm đang mất.
-..._Dừng lại đột ngột, Lăng Tử Thần như con rôbốt chết máy, quay lại
nhìn tôi, ánh mắt vô cảm chắc thể mách nhỏ cho tôi điều gì trong đầu hắn cả, chỉ còn cách chưởng sao đỡ vậy_Trả đây
-Trả gì?_Hồ nghi nhìn lòng bàn tay oan gia họ Lăng chìa ra về phía mình, tôi cẩn trọng lùi lại sau một bước, ko thể hiểu nổi tôi nợ gì của hắn
mà hắn cứ đòi hoài, đừng nói là vì đôi bittít đó nhé, tôi cho lũ cún con mài răng hết rồi còn đâu
-Lần trước cậu mượn áo khoác tôi ko trả, muốn quỵt à?_Thản nhiên kê sổ
nợ, Lăng Tử Thần chiếu tượng tôi ko chớp khiến gió lạnh mà mồ hôi nơi
sống lưng vẫn cứ chảy
-Gì? Mượn hồi nào, đừng vừa ăn cướp vừa la làng nhé_Tôi trả treo, gân
trán gân cổ hằn lên xanh lè, nói thật, tôi chẳng nhớ mình mượn hắn hồi
nào huống chi nghĩ tới cái chuyện vô đạo đức đó chứ