
3 giờ chiều thôi mà. Chờ tớ một chút nhé, tớ đi vệ sinh.”
Ăn cho lắm vào rồi đi vệ sinh, tôi cũng phải đi giải quyết thôi, không bụng tôi nó nứt ra mất.
Mà đi vệ sinh sao lâu thế? Tôi xong từ nửa tiếng trước rồi mà đầu vàng vẫn chưa ra. Chết, khéo lại bị tiêu chảy. Tôi đã bảo đừng có ăn nhiều quá rồi, bụng dạ đã yếu thì chớ, cứ bụng khỏe như tôi thì ăn ai cấm.
- “Lên xe thôi.”
- “Ơ này Việt Anh, đường này có phải đường về nhà tớ đâu?”
- “À... thì...”
- “Cậu biết đường tắt à?”
- “Ừ...”
Đường tắt gì mà còn đi lâu hơn cả đường chính, rẽ hết phố này sang phố khác.
- “Ê, cậu có... nhớ đường không vậy? Có cần dừng lại hỏi đường không?”
- “Yên tâm không lạc được đâu.”
- “Thà đi đường bình thường có phải nhanh hơn không? Có khi giờ này tớ được nằm trên giường vắt chân lên ngủ rồi... Ớ, sao cậu dừng lại? Hết xăng à?”
- “Tới rồi?”
- “Tới đâu?”
- “WELCOM HOÀI AN TO ESPRESSO ANGEL!!”
- “Sao chúng mày ở hết đây thế này? Đầu vàng!! Thế này là sao? Cả Duy, Huy nữa, các cậu lại bày trò gì thế?”
- “Hỏi nhiều thế? Vào trong đi.”
- “Hà Anh, chiều nay trường mày có tiết học mà, sao mày không đi học?”
- “Ầy, bùng một buổi chết ai. Tao bùng suốt ý mà.”
- “Cái con này...”
Tôi bước qua cánh cửa gỗ kính màu trắng để vào bên trong cửa hàng cà phê mang tên Espresso Angel.
0_o
Bạn biết tôi nhìn thấy gì không?
Những chiếc bàn vuông và ghế màu trắng, trên mỗi bàn có đặt một giỏ hoa nhỏ. Khung cửa sổ trắng cũng được đặt hoa, gấu bông và đá cuội. Viền chân tường cũng có đá cuội và hoa. Nhưng đặc biệt nhất là bức tranh nghệ thuật to khoảng 4 mét vuông treo ở bức tường bên phải nhìn từ ngoài vào. Trên trần nhà là một đèn chùm rực rỡ thiết kế tinh xảo, các đèn trang trí nhỏ được lắp chạy theo viền trần nhà. À còn nữa, phủ toàn bộ quán cà phê là một màu kem dịu dàng với những cánh hoa hồng in chìm mờ nhạt.
- “Nơi này...”
- “Được không? Hợp ý cậu chứ?”
- “Thế này là thế nào?”
- “Bắt đầu từ hôm nay cậu sẽ nhận chức quản lí của quán cà phê này, không phải tìm việc ở đâu nữa rồi nhé.”
- “Mọi người... sao mọi người biết tớ mất việc rồi.”
- “Thế mày nghĩ bọn tao làm bạn với mày chỉ để rủ mày đi ăn uống chơi bời thôi à?”
- “Bọn tao biết ngày từ đầu rồi. Chẳng qua để mày đau khổ tí thôi, cho chừa cái tôi bướng, gặp chuyện như thế mà không chịu nói cho ai biết.”
- “Nhưng mà tao...”
- “Đừng vội tưởng bở, cậu chỉ là quản lí thôi, vì tớ, Huy và Việt Anh mới là giám đốc. Cậu cứ làm việc chăm chỉ đi rồi cuối tháng bọn tớ trả lương.”
- “Ờ, cả bọn tao cũng làm nữa, bọn tao làm nhân viên. Mày đừng có cậy chức quản lí mà bắt nạt bọn này nhá.”
- “Tớ không nhận việc đâu. Duy, tớ đã bảo tớ không thích phụ thuộc vào người khác rồi mà. Đừng có giúp tớ như thế.”
- “Ai thèm giúp cậu. Chẳng qua bọn tớ góp vốn mở quán cà phê nhưng chưa tìm được người có chuyên môn để quản lí nên cho cậu làm thôi, dù sao thì cậu cũng có chút kiến thức về cà phê pha máy.”
- “Ờ, bọn tớ có giúp cậu đâu. Làm công ăn lương, chuyện bình thường thôi mà.”
- “Đừng cậy có chủ quán là bạn thân mà làm biếng nhé. Bọn này sẽ trừ lương không thương tiếc đâu.”
...
- “Ơ cái con này, sao mày lại khóc? Mày bỏ ngay cái thói bị mắng tí đã khóc đi nhé. Thôi ngoan, chị cho kẹo.”
- “Muốn chết hả?”
- “Ây trời thấy tao siêu chưa. Dỗ phát hết khóc luôn kìa.”
- “Cách trang trí ở đây... Việt Anh, có liên quan đến cậu đúng không? Tớ biết không phải là trùng hợp.”
- “Hì hì, lúc trưa tớ hỏi ý kiến cậu rồi nhắn tin cho chúng nó đấy. Tuy không được giống y xì như miêu tả của cậu nhưng quán vẫn rất đẹp đúng không?”
- “Nhưng làm sao mọi người có thể làm nhanh thế được, chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà.”
- “Thì giấy dán tường, đèn, bàn ghế đi tìm mua và lắp đặt trong khoảng ba tiếng. Còn gấu bông, hoa và đá cuội mua dễ hơn nên chỉ mất khoảng gần một tiếng thôi, mỗi người làm một phần việc, chỉ tí là xong. Còn biển quán thì đặt từ trước rồi, đến chỉ việc treo lên thôi.”
- “Cảm ơn mọi người...”
- “Buồn cười nhờ, lại khóc rồi. Hôm nay mày có uống nhiều nước không mà khóc lắm thế? Việt Anh, cậu dẫn nó đi đâu mà để người nó thừa nước thế này?”
- “Chỉ ngồi trong quán cà phê mấy tiếng toàn ăn với uống thôi mà.”
Lại một lần nữa họ gây cho tôi bất ngờ, một bất ngờ hạnh phúc. Thật may mắn vì có những người bạn là họ. Hôm nay tôi rất vui và cảm động, chỉ có điều trong đầu cứ vất vơ cảm giác trống thiếu, lí do à? Chịu!!
Ngay sau đó, tiệm cà phê Espresso Angel được khai trương, thu hút bao nhiêu khách làm chúng tôi bận tối mắt tối mũi. Tôi và Duy là người trực tiếp pha chế cà phê, đầu vàng và hoàng tử đứng chỉ đạo và thu tiền (vì hai người này chỉ uống chứ có biết pha trộn gì đâu), còn năm công chú