
>Theo sự vận động của cả lớp, tôi lên bục giảng để “chơi trò chơi” của thằng dở hơi tổ 1 bày ra. Hóa ra đây là cái trò hồi mẫu giáo cô vẫn hay cho chơi. Nhiệm vụ của tôi là đứng làm một cốc nước chanh, theo sự điều khiển ở bên dưới, tôi trùng gối xuống vì đoạn này là đổ nước vào cốc. sau khi “được thêm đường thêm đá”, “nước” đã dâng đầy cổ, vì thế tôi có thể đứng thẳng người lên. Bước cuối cùng là khuấy nước chanh, màn này sôi động nhất vì tôi phải… ngoáy tròn mông (như kiểu bạn cho thìa vào cốc nước mà khuấy ý ==”) Tôi cố gắng “khuấy” một cách duyên dáng nhất, đồng thời nở nụ cười duyên số 24 trong 25 kiểu cười chết người của mình, mong cho chủ tọa nhìn mà thương hoa tiếc ngọc, không bắt tôi làm cái trò mất mặt này nữa.
Ở dưới lớp cười ầm lên cùng những tiếng “cổ vũ” ngoáy mạnh nữa lên làm tôi tức chín mặt, nụ cười không còn tròn trịa như nguyên bản. Trong lúc tôi sắp bùng nổ thì bóng của cá sấu, của đầu vàng, của hoàng tử tức tốc phi lên bục để… “ngoáy” cùng tôi. Ới xời, cả lớp thi nhau rơi cằm, rồi nhanh chóng, bọn con trai thì cười sặc sụa, bọn con gái thì nức nở khen ba thằng kia “ngoáy” đẹp. Thế rồi, cả Bảo Linh, cả Sơn, rồi cả tổ tôi cùng lên bục giảng để “chịu tội”. Bỗng, Huy quay ra nháy mắt tôi một cái, rồi lại tiếp tục ngoáy. Ôi thôi, tôi đi chết đây!
*****
{Trà sữa Feeling tea}
- “Ê, sao lúc nãy cô nói mày cứ ngồi cười thế? Dở hơi à?” – Tôi nhớ ra vụ lúc nãy, vừa gặm bánh mì vừa hỏi Hà Anh.
- “Cười vì tao thấy mình thông minh quá ^^”
- “Mày làm cái gì mà thông minh? Này, đừng bảo là mày có liên quan đến vụ này nhá.” – Chủ tịch Linh cũng phải góp vài lời cho đỡ ngứa mồm.
- “Chả liên quan đến tao. Chỉ là cái kế hoạch của cô Trang, tao đoán ra từ lâu rồi.”
o__0
=”=
@_@
‘_’
*__*
Năm cái mặt biểu cảm hết sức ngạc nhiên.
Thực ra thì tôi chẳng hiểu gì cả.
- “Làm gì mà kinh thế??? Với bộ óc thiên tài cùng khả năng quan sát và phân tích dữ liệu cực đỉnh, tao đã đoán ngay ra được trò của cô từ lúc An bị con Chi nó chơi. Chứ nếu không chúng mày nghĩ tao cứ ngồi im nhìn bạn mình bị đứa khác bắt nạt chắc!”
- “Trời, hóa ra thế. Mày thật khủng”
- “Con lợn này, biết mà không nói cho bọn tao, cứ im ỉm ngồi cười tủm tỉm. Muốn hội đồng hả?”
- “Muốn giết người quá ==”
- “Ấy ấy đừng nóng mà. Hì hì….. Á á đau! Hu hu hu…”
Thật không hổ danh “cô nàng lắm chiêu” mà tôi đặt cho nó. Cái con nhỏ này “siêu” phết, học hành thì chả đâu vào đâu mà mấy cái này giỏi thế. Khâm phục, khâm phục!
*****
Dạo gần đây tôi rảnh liên tục vì cá sấu dở chứng, không bắt tôi sang làm “quản gia” nữa. May thế. Cơ mà sao hắn vẫn không chịu xóa mấy bức ảnh dìm tôi đi, ức dã man!
Nghĩ đến đây tôi lao một mạch đến siêu thị mua cả đống đồ, rồi phi ngay đến nhà cá sấu.
Làm gì ư? Thì biếu xén, nịnh nọt, để hắn nghĩ lại mà dấy lên lòng trắc ẩn xóa dùm tôi cái “tuyệt phẩm” kia đi ==”
Tới nhà cá sấu, tôi mở cửa đi vào vì có chìa khóa mà.
Tôi rón rén từng bước. Sao im lặng thế nhỉ?
Đánh liều, tôi tự tiện đi lên tầng. Phòng cá sấu không khóa, thôi thì mình cứ vào :p
Vứt cái đống lỉnh kỉnh xuống giữa sàn, mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy cái iphone của “Sấu”. Hôm nay cái CPU của tôi load nhanh lạ thường, trong đầu lóe lên ý nghĩ “điện thoại hắn đây rồi thì cầm lên mà xóa, đỡ mất công biếu đồ, mang về nhà ăn dần”
^v^
Khà khà khà, vậy là tôi nhanh tay chộp lấy cái di động, hí hoáy bật lên.
Ý, tôi quên mất, tôi không biết pass của hắn T__T
Liều thì ăn nhiều, tôi đứng mò cho ra pass vì nghiệp lớn còn chờ. Xem nào, 1234, không được. Sấu sinh ngày nào nhỉ??? 4321, vẫn không được!
- “Haizzzz, rốt cục pass là gì!!! >”< “
- “2208”
2208. A, được rồi, hí hí…
^o^
…..
=”=
Ai nói thế???
=0=
Tôi có dự cảm không lành.
Xong phim rồi.
Tôi chậm rãi quay người ra phía sau, miệng không ngừng giật giật.
Số nhọ thật. Đang đứng dò pass thì cá sấu đứng lù lù đằng sau lúc nào không biết, hình như vừa tắm xong, trên người vẫn choàng cái áo choàng bông trắng, đầu ướt nhẹp, mắt trừng trừng nhìn tôi.
Binh tĩnh nào Hoài An!
Tôi lấy lại tinh thần, chuẩn bị tư thế.
1, 2, 3. CHẠY!!!!!!!
Nở nụ cười ăn năn – nụ cười số 5 trong 25 kiểu cười chết người của Vũ Hoài An, tôi nhanh chóng quay ngoắt 90 độ về phía cửa phòng, chạy thẳng.
“Huỵch!”
“Bốp!”
“Xoạt”
…………………………….
- “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa……….!!!!!!!!!!”
- “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………..!!!!!!!!!”
- “Cậu đang làm cái khỉ gì thế?????”
- “Ách! Cậu điên rồi! Sao dám làm cái trò này trước mặt tôi hả? Mau cút ra ngoài cho tôi! CÚT!!!”
Nói rồi tôi tống cá sấu ra khỏi phòng, đóng cửa cái “RẦM”!
Chính xác cái câu cuối cùng là tôi nói đấy.