XtGem Forum catalog
Tiểu Thư Cappuccino

Tiểu Thư Cappuccino

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327232

Bình chọn: 9.00/10/723 lượt.

r/>Tôi đi so sổ với từng người một. Cá sấu cao 1m81 nặng 62kg, đầu vàng cao 1m78 nặng 62kg, hoàng tử cao 1m79 nặng 62kg T_T Sao chúng nó cứ cao ngồng ngồng còn mình lại lẹt đẹt thế này nhỉ? Cơ mà bọn này con trai chúng nó cao to là chuyện bình thường rồi, không chấp, đến cả mấy kiều nữ nhà tôi cũng toàn số chuẩn cơ, khá nhất thì tôi chưa lùn nhất hội, mới chỉ lùn nhì thôi ==” Bảo Linh 1m57 nặng 48kg (con này thấp hơn tôi), Quỳnh 1m65 nặng 50kg khá chuẩn, Trang 1m62 nặng 47kg khá chuẩn, Thu 1m60 nặng 45kg hơi gầy, Hà Anh 1m65 nặng 48kg quá chuẩn >< Đấy, số của người ta ngiờ ngiờ như thế, trong khi của tôi là 1m59 và 49kg ==” Tại sao phấn đấu mãi mà tôi chưa được mét sáu nhỉ? Còn đúng 1cm nữa thôi là tới rồi. Còn về vụ cân nặng thì khóc ròng luôn, tăng hẳn một cân rưỡi! Haizz, cuộc đời bi đát thật… - “1m59 và 49kg. Này rùa, cậu ăn uống kiểu gì mà lùn thế hả? Thấp hơn tôi tận 22cm.” - “Hứ, kệ tôi. 22cm cũng chỉ bằng một cái thước kẻ thôi mà. Con gái cao như vậy được rồi, cao quá ế chồng.” - “Cậu sợ ế chồng thế cơ à?” - “Chứ còn g... à không, tôi như này làm sao mà ế được chứ. Vớ vẩn. Có mà cậu ế ý!” - “Trời ơi hai con người này trật tự hộ cái, suốt ngày chí chóe đau cả đầu.” - Ối mẹ ơi giật mình, Quỳnh nó đứng đây từ lúc nào ế nhỉ? - “Lấy đâu ra mà kêu suốt ngày.” - “Ây chầy, tranh cãi với hai người chắc tôi cũng điên mất. Thế vụ cái khuyên tai điều tra đến đâu rồi?” - “Vẫn thế, chỉ thấy Kim Chi có đôi khuyên giống y hệt, ngoài ra chẳng có bất kì một căn cứ nào.” - “Vậy có gì chiều nay họp đàn nhé, bàn bạc vụ này. Còn mày ít cãi nhau thôi, để dành sức còn thi Super Miss City.” - “Hây ya, tao siêu rồi, không cần phải nhắc. Về chỗ về chỗ.” ***** - “Trời nắng, trời nắng, thỏ đi tắm trắng. Không mưa, không mưa, thỏ lại đi chơi. Lại nắng, lại nắng, lại đi tắm trắng. Không mưa, không mưa, đi chơi không sợ mưa...” A đây rồi. Đi một vòng bệnh viện mới tìm được cái nhà vệ sinh ==” Giám đốc viện kì ghê cơ, cả cái bệnh viện to như thế mà không có lấy một tấm bản đồ, nhỡ người ta lạc thì sao? Tôi thật quá khâm phục Duy khi cậu ấy thuộc được làu làu ngõ ngách trong bệnh viện này. Từ hôm tôi tặng Duy cái đồng hồ, chả thấy cậu ấy đeo lần nào >”< Có không thích thì cũng đeo lấy một lần cho người ta vui chứ, sao mà phũ thế. Dù gì đấy cũng là tháng lương đầu tiên của tôi mà, dù nó không đắt tiền như mọi thứ đồ của Duy nhưng nó có giá trị tinh thần vô cùng to lớn nhé. Thế mà không thèm đeo, có khi cậu ta vứt ở xó nào không nhớ rồi ý chứ. Ghét thế!

Hơ hơ, tìm được nhà vệ sinh tưởng là vinh quang lắm, ai dè mới vào có 3 phút mà ra đã không nhớ đường về phòng của Duy _ Đã bảo tôi là đứa mù đường rồi mà, sống cả Tỉ năm trong Sài Gòn còn bị lạc, chắc chỉ có ở trong nhà là tôi thuộc đường ==” Thôi thì đâm lung tung ra đâu thì ra. Phòng 205, phòng 206, phòng...

- “MẸ!!”

0_o

S... sao... sao cái giọng này, tôi nghe... quen quen nhỉ?

Tôi đã từng nói với ai tôi không phải là người tọc mạch chưa nhỉ? Thì đấy, sự thật đúng là như thế. Chẳng qua cái giọng vừa rồi quen quá, tôi muốn nhìn (trộm) để xác minh xem có đúng như những gì tôi đang nghĩ không thôi.

- “Mẹ! Mẹ mau dậy đi! Đã bỏ con một lần, giờ lại muốn bỏ tiếp à? Con không cho, mẹ mau dậy đi, mau mở mắt ra nhìn con đi! Bác sĩ, mau cứu mẹ tôi đi chứ, mau cứu đi chứ!

- “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, cậu nên chấp nhận sự thật, mẹ cậu đã qua đời rồi.”

Tôi vừa nhìn thấy gì vậy? Tôi vừa nghe thấy gì vậy?

- “Minh, để ẹ con ra đi thanh thản, đừng như vậy.”

Không phải chứ? Mẹ Hoàng Minh... đang đứng ngay cạnh hắn mà?

- “Minh! Minh! Con đi đâu vậy?”

- “Cứ để nó đi đi em.”

Hoàng Minh cắm đầu chạy thẳng ra ngoài sau khi hét đến kiệt sức, hắn không nhìn thấy tôi. Có chuyện gì xảy ra?

- “Hóa ra Minh đã biết mình không phải bố mẹ ruột của nó rồi.”

- “Không hiểu thằng bé biết từ lúc nào nữa. Chắc nó buồn lắm.”

- “Này, có phải em kể mấy tháng trước Nguyệt có gọi về một lần đúng không?”

- “Đúng rồi, hôm đó Nguyệt về nước, đã gọi điện cho em. Em còn nhớ... Trời, không lẽ Minh biết từ hôm đấy?”

- “Sao em bất cẩn vậy?”

- “Hôm đấy là chủ nhật, sau khi ăn tối xong thì em nhận được điện thoại của Nguyệt. Lúc đó Minh đang nói chuyện cùng một cô bạn cùng lớp với nó ở tầng dưới, vì thế em đã lên phòng và đóng cửa nghe điện thoại mà.”

- “Chắc Minh lên lấy gì đấy, tình cờ đứng ngoài nghe được. Mà hôm đó em nói chuyện gì vậy? Sao Minh nghe được mà không đòi gặp mẹ ruột của nó?”

- “Sao em nhớ được chứ? Đại loại là Nguyệt hỏi thăm tình hình của Minh, rồi bọn em có ôn lại chuyện cũ một lúc... Chắc nó biết hết toàn bộ tiểu sử của nó rồi...”

- “Minh cố chấp và ngang ngạnh giống y hệt bố ruột nó. Chắc nó hận mẹ nó lắm, vì nghĩ mình bị mẹ bỏ rơi, nên mới làm ngơ khi biết sự thật vì không muốn nhìn mặt mẹ. Đến tận hôm nay khi Nguyệt trút hơi thở cuối cùng, nó mới hối hận đã không tha thứ ẹ nó sớm hơn.”

- “Tội nó quá.