
i!” Giọng nói nhẹ nhàng đều đều của cô
hiệu trưởng vang lên, cô phất phất tay cho mấy nữ sinh kia đi ra.
“-
Vậy chúng em xin phép!” Mấy nữ sinh cúi đầu chào rồi xoay người đi ra,
lúc này bọn nó mới thấy mặt mấy nữ sinh. “Chẳng phải mấy chị khóa trên
bọn nó hay sao? Lại còn toàn nhân vật nổi tiếng!”. Bọn nó bắt đầu cảm
thấy có chuyện gì đó không ổn, nhưng mới ngày đầu đi học nên không đứa
nào biết là làm sai chuyện gì. Ly ngồi bật dậy, 3 đứa kia cũng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh lại. Cô hiệu trưởng Mạc Sa, gần 40t. Xinh đẹp, quý
phái, đặc biệt là gái còn “zin”. Nhờ những thành tích “nổi bật” năm lớp
10, bọn nó rất hay được mời lên “uống trà”, “đàm thoại” cùng cô nên tình cảm cô trò có thể nói khá là thân thiết. Nên có việc gì là cô trực tiếp gọi bọn nó luôn chứ không phải thông qua giáo viên chủ nhiệm nữa. Chính vì vậy, cô hiệu trưởng gọi là nó khỏi cần nghe máy cũng tự khắc có mặt. Rời khỏi bàn làm việc, cô Mạc Sa đi ra bàn tiếp khách nơi bọn nó đang
ngồi thong thả ngồi xuống, uyển chuyển nhẹ nhàng.
“- Biết lí do cô gọi bọn em lên sao?” Vẫn giọng nói đều đều, nghe không ra là đang vui hay giận.
4 nàng nhìn nhau, cùng lắc đầu. Rót 5 cốc trà xong, Mạc Sa tự cầm một cốc lên nhẹ nhàng thổi rồi nhấp một ngụm.
“- Về chuyện sát nhập học sinh lần này! Có một số chuyện học sinh không
được biết rõ, nhưng tuyệt đối không yên ổn như các em thấy!”.
4 nàng lại nhìn nhau đầy khó hiểu. Tâm vốn luôn giỏi ăn nói nhất, nó lên tiếng:
“- Có việc gì xin cô nói thẳng. Bọn em đầu óc đơn giản không nghĩ sâu xa được!”
Cô Mạc Sa cười tủm tỉm, đặt chén trà xuống. Phải nói Tâm rất giống cô Mạc
Sa, luôn một bộ dáng dịu dàng tao nhã, chỉ là thực chất có giống nhau
không thì không rõ.
“- Các em đã thiếu kiên nhẫn vậy cô nói thẳng!
Trường chúng ta là trường chuyên dành cho các danh môn quý tộc, chuyên
đào tạo ra các quý phu nhân hay người lãnh đạo tương lai. Bên trường nam cũng vậy, toàn là những trụ cột tương lai của đất nước, vì vậy việc
giáo dục các em không giống với các học sinh thông thường.”
4 nàng
trầm tư. Điều này tụi nó biết! Sống trong giới thượng lưu có lắm điều
không thể giống như bình thường. ( Có học sinh bình thường nào đi mui
trần đi học không?!! Hả?).
“- Trường chúng ta ban đầu lúc sáng lập
vốn dĩ là nam nữ học chung, cách đây 20 năm bị tách ra. Trải qua rất
nhiều lần họp kín bây giờ mới lại sát nhập lại. Có người ủng hộ, cũng có người phản đối. Học sinh cũng vậy, giáo viên cũng vậy. Cô giữ thái độ
trung lập. Bây giờ đã quyết định sát nhập rồi, chỉ mong mọi việc ổn
thỏa. Nhưng có lẽ những người phản đối sẽ có hành động cực đoan, vì vậy
cô cần các em giúp sức.”
“- Chúng em?” Ly và Linh cùng hét lên, Yến vẫn chăm chú nghe, Tam nhíu mày tỏ thái độ trước phản ứng quá khích của 2 con bạn.
“- Đúng! Không chỉ bọn em! Mấy chị vừa rồi cũng vậy! Các em đều là học
sinh ưu tú của cô! Về gia cảnh cũng không kém, nếu các em đứng ra sẽ
không có mấy người đối đầu. Cô tin các em” nói xong cô còn cười rất
tươi, lần đầu tiên được cô hiệu trưởng “Đại ma nữ” khen ngợi tin tưởng,
vinh dự lớn lao làm con bé Linh quá khích, đứng bật dậy, vỗ ngực:
“-
Cô cứ tin vào tụi em! Có bọn em, xem ai dám giở trò quấy rối” Con bé bật dậy làm nó không kịp phản ứng, hận lúc này không thể bóp chết Linh
luôn, tự dưng mua việc phiền phức vào người.
“- Chắc không chỉ có
chuyện này thôi đâu? Phải không cô?” Vẫn im lặng, Yến lên tiếng. Mạc Sa
cười khổ. Học sinh dốt quá sẽ rất bực mình, mà thông minh quá cũng không phải chuyện tốt.
“- Nhân dịp nam nữ học chung, sẽ có kì thi kiểm tra trình độ của các em, cô mong các em sẽ thể hiện hết mình. Thể hiện rằng nữ sinh không kém gì nam sinh. Ngoài ra sẽ có rất nhiều sự kiện văn hóa lễ hội, các em sẽ là đại diện nữ sinh, báo để các em chuẩn bị trước”
Tin rằng đây mới là vấn đề chính nè. “Đại ma nữ!” 4 đứa trong lòng mắng
thầm.
Bên phòng nam hiệu trưởng....
“- Cái gì!!?” Thiên, Huy, Minh cùng đồng thanh. Thầy hiệu trưởng nhàn nhã uống trà nhấp giọng rồi nói tiếp.
“- Thầy đã ghi danh dùm bọn em rồi! Đừng làm thầy thất vọng, các học sinh
cưng của thầy” nói xong cười khoái trá. Làm lơ ánh mắt hình viên đạn của 3 anh, nói xong việc trục lệnh tiễn khách.
“- Có vấn đề! Tôi ngửi thấy mùi âm mưu!” Minh xoa xoa xằm trầm ngâm nói.
“- Biết! Có lần nào lão hồ ly gọi chúng ta lên mà có chuyện tốt đâu Chẳng qua là xấu đến thế nào thôi!” Huy thở dài.
“- Kệ đi! Nói luôn là việc của lão, làm là việc của chúng ta. Mà mấy ông biết con nhỏ vừa nãy là ai không?” Thiên quay ra hỏi.
“- Nhỏ nào?” Huy giả ngây giả ngô.
“- Nhỏ mà... mà...mà... tôi đuổi theo ấy!” Thiên ấp úng. Nói “nhỏ xô nó
ngã” thể nào mấy thằng quỷ cũng nhắc lại cái vụ bị quấy rối cái mông,
nói “nhỏ ngã lên người nó” lại gợi lại một hành động mà nó cũng không
tin là đã xảy ra, còn nói “ nhỏ uýnh nó”!!?? Có bao nhiêu là mất mặt.
Nói như trên là hợp lí nhất.