
Thấy Minh không có ý định ngăn cản, Tâm có
thêm dũng khí:
"- Cậu yêu thầm chị ấy bao năm?"
Minh trầm lặng hồi lâu, Tâm hồi hộp chờ Minh lên tiếng. Có thể Minh im lặng cũng không lâu như thế nhưng trong giờ phút này, mỗi giây Minh im lặng Tâm cũng thấy
dài và nặng nề biết bao.
"- Cho đến ngày chị ấy lấy chồng.... chắc
khoảng 8 9 năm đi!" Minh nhẹ nhàng nói, nhưng khuôn mặt không còn tươi
cười bình thản nữa mà tràn đầy ưu tư.
8 9 năm, nói dài không dài,
ngắn cũng chẳng ngắn. Nhưng với một tình yêu đơn phương, 8 năm câm lặng
là một việc cỡ nào khó khăn, là một nghị lực cỡ nào phi thường?? Tâm
nghĩ đến bản thân nó. Nó bắt đầu suy nghĩ về Nhân, mơ mộng được ở bên
Nhân sánh vai bên Nhân từ khi nào? Không phải từ lần gặp đầu tiên. Nhưng đến giờ cũng được 5 năm rồi ấy chứ. Nhưng đó là do Nhân đi du học 4
năm, nếu Minh ở trong nước, nó có cơ hội gặp Nhân nhiều hơn, liệu nó có
kiên trì được lâu thế không? Càng huống chi lâu như Minh?
Nghĩ đến
đây Tam quay ra nhìn Minh. Không phải đẹp trai nhất, xuất sắc nhất mà
Tâm từng gặp. Nhưng ở cậu luôn toát ra một phong thái thản nhiên tự tin, như thể dù ngay sau đó trời sập xuống cũng không khiến cậu mảy may bận
tâm. Người con trai như thế mà cũng vấn vương vào một cuộc tình không
kết quả lâu như vậy... Tâm đột nhiên thấy mình vẫn còn may mắn biết bao, vì giờ phút này nó có Minh bên cạnh, nó òa khóc:
"- Oa! hu hu hu!".
Minh đang chăm chú lái xe, thấy Tâm đột nhiên bật khóc, giật mình vội đỗ xe vào bên đường:
"- Cậu sao vậy? Đau ở chỗ nào à?" Minh luống cuống, định vén váy Tâm lên
xem vừa nãy Tâm bị ngã có làm sao không thì Tâm ngăn lại, lắc đầu, hỏi:
"- Ngày xưa... khi chị ấy lấy chồng.... cậu thất tình...cậu... làm gì?... có...khóc không?" Tâm nức nở, hỏi ngắt quãng.
"- Cậu hỏi chuyện này làm gì? Liên quan đến chuyện khiến cậu khóc à?" Minh khó hiểu. Tâm gật đầu, nước mắt vẫn tuôn như mưa.
"- Mình nhốt mình trong phòng một ngày... ngồi suy nghĩ.... và....ngủ!"
Nói xong Minh ngại ngùng gãi đầu, cười khổ. Nghe Minh nói vậy, Tâm càng
khóc ác liệt, làm Minh càng luống cuống:
"- Cậu sao vậy? Nói mình nghe xem nào?".
Tâm lắc đầu, nức nở cố thốt lên từng chữ:
"- Mình nghĩ.... lúc đó... cậu... đau lòng.... hơn... mình... bây giờ....
mà... không có ai... ở bên...cũng... không thể... gào khóc.... như
mình... mình... khóc... thay cậu!"
Minh chăm chú lắng nghe từng lời
từng chữ Tâm nói, khi nghe hết, Minh mới hiểu vì sao Tâm khóc. Quả thật
lúc đó, cậu không thể khóc nổi, vô hồn. Không thấy đau... vì nỗi đau quá lớn! Khi thấy Tâm khóc chạy đi, Minh như cảm nhận được nỗi đau năm nào. Một phần vì sự đồng cảm, nên Minh mới đi theo. Khi thấy Tâm khóc thảm
thiết, Minh thấy mà cũng đau lòng, nhưng không ngăn cản. Đưa Tâm về,
cũng vì biết bây giờ Tâm muốn tránh mặt mấy cô bạn thân, như hồi xưa
Minh tránh mặt tụi Thiên, Huy....
Bây giờ, Tâm đang khóc rất thảm
thiết, thậm chí còn thảm thiết hơn hồi nãy ở trong ao cá. Nhưng Minh
không thấy đau xót nữa, mà thấy ngọt ngào. Một cảm giác nhẹ nhõm trong
lòng. Minh âm thầm may mắn vì mình đã hành động đúng khi đuổi theo Tâm.
Vì tiết mục "bơi lội tung tăng" với mấy em cá mà hôm sau, Tâm vinh quang
được "tung tăng" trên giường với cơn sốt 39 độ. Vì thế nên không thể đi
thi. Bọn nó cũng lo lắng cho Tâm mà thi không tập trung được. Rốt cuộc
rất mau, 4 ngày thi trôi qua, Tâm cũng khỏe lại. Ngược với dự đoán của
bọn nó, Tâm còn vui vẻ hơn trước.
"- Liệu có phải sốt cao quá, bây giờ ấm đầu rồi không?" Linh nghi hoặc.
"- Hoặc là bị đốt cháy dây thần kinh nào đó?" Yến thêm vào.
"- Hay là đả kích quá, biến đau thương thành động lực?" Nó trầm ngâm..
Nhưng tất cả đều đoán sai, bởi lẽ, Tâm tốt lên là nhờ có Minh luôn gọi điện
trò chuyện giúp vui khiến Tâm tạm quên đi. Một phần là Tâm cũng không
muốn bọn nó lo lắng nên có buồn cũng cố giấu trong lòng.
Rất nhanh,
đã có kết quả thi. Ly hạng 2 không khiến nó ngạc nhiên lắm bởi lẽ mấy
ngày đó tinh thần nó không tốt. Minh hạng nhất cũng không khiến nó ngạc
nhiên, Yến chỉ xếp top 50 toàn khối cũng không khiến nó thất vọng, thế
nhưng...........
Nó đã cố nhắc bài cho Linh rồi, không 50 thì cũng phải được 30%, thế mà
con nhỏ làm kiểu gì mà xếp hạng 260/300??? Tổng điểm 8 môn được có
30đ??? Và điều khiến nó giận suýt ngất là hai môn bình thường nhỏ iu quí nhất là Anh và Toán nhỏ lại nộp trắng??? Cũng vì chuyện này mà Ly quyết định làm mặt lạnh với Linh một tuần.
sau khi thi xong, cô CN đề
nghị bình bầu lại lớp trưởng và cán bộ lớp bởi lẽ ban đầu chỉ là ai
thích thì để người đó làm mà thôi. Không khí lớp học sôi nổi, mỗi người
một ý, chung quanh lại ứng viên cho vị trí lớp trưởng có nó, Tâm, Minh
và Linh. Chỉ có 2 bàn cuối của bọn nó là trời yên bể lặng, không màng
thế sự, mặc dù bọn nó là nhân vật chính.
"- Các em trật tự!" Cô CN hét lên, cả lớp lập tức im phăng phắc, thở cũng không dám thở mạnh.<