Tìm Lại Niềm Tin

Tìm Lại Niềm Tin

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323424

Bình chọn: 9.5.00/10/342 lượt.

hông mang theo
bất cứ cảm xúc gì. Minh Tùng ngồi trước mặt Kiều Thư, mà cô như không
nhìn thấy anh, không cảm nhận được sự tồn tại của anh. Minh Tùng xót xa
lắc đầu:

- Kiều Thư…phấn chấn lại được không? Đã ba hôm rồi, nếu em
cứ tiếp tục, chắc chắn sẽ không chịu nổi, mẹ em mà thấy em suy sụp như
thế này, bác cũng thật đau lòng, bác sẽ không muốn người con gái bác yêu thương tự dày vò bản thân như vậy, chẳng phải trước khi mẹ em ra đi, em đã hứa sẽ sống tốt ư?

Ánh mắt Kiều Thư vẫn mơ màng nhìn ra phía cửa sổ, bầu trời đã sáng rõ, những áng mây trắng buỗn bã lững lờ trôi,
chiếc rèm cửa mầu trắng lất phất bay vì cơn gió lạnh bên ngoài lùa vào.
Cô thẫn thờ nói:

- Đi ra ngoài được không?

- Được, được, chúng ta cùng đi, em muốn đi đâu tôi đưa em đi.

Kiều Thư không nói gì, cô đứng lên, mở tủ lấy chiếc đầm dài được treo cẩn
thận phía trong cùng, anh chưa khi nào thấy cô mặc qua. Nhìn Kiều Thư
nhẹ nhàng vuốt ve chiếc váy, anh đoán có lẽ đây là món quà bà Thu Nga đã tặng cô. Kiều Thư không quay lại, cô nói:

- Đợi một chút.

Rồi
Kiều Thư đi vào phòng tắm, tắm gội và thay đồ. Khoảng 15 phút sau, Kiều
Thư uyển chuyển trong bộ váy hồng nhạt với chân váy mềm mại dài xuống
tận gót chân, phía trên là vải cứng hơn, ôm sát vào thân người, cổ tầu
kín đáo, tay áo phồng nhẹ lên ở vai và ôm sát lấy cánh tay cho tới
khuỷu, có một hàng những viên đá trắng nhỏ lấp lánh chạy quanh eo thon
của Kiều Thư và đính quanh nơi cổ tay áo, nhìn cô như một công chúa kiêu kì, quý tộc, lại như cánh hoa anh đào yểu điệu nhẹ nhàng khoe sắc.
Những giọt nước nặng trĩu còn đọng từ trên tóc rơi xuống. Ra tới ngoài,
Kiều Thư ngồi vào bàn trang điểm, lau khô mặt, cô nhẹ nhàng đánh một lớp trang điểm mỏng, che đi sự mệt mỏi và tiều tụy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Kiều Thư tô lớp son môi hồng tương đối hợp với màu váy, Minh Tùng vội
lấy khăn lau đi chút nước còn lại và dùng máy sấy, sấy qua mái tóc lộn
xộn của Kiều Thư. Khi đã tương đối, cô hài lòng đứng trước mặt Minh
Tùng, mỉm cười nhẹ:

- Đi thôi.

Minh Tùng vẫn chưa kịp định hình
lại chuỗi hành động của Kiều Thư, cũng là lần đầu tiên thấy cô mặc đồ
như vậy, càng khiến anh ngạc nhiên hơn. Minh Tùng đứng lên, thân ảnh anh cao lớn mặc quần jeans tối màu, và áo len mầu xanh hài hòa, tiến tới
bên cạnh Kiều Thư hỏi:

- Ăn chút gì trước được không?

- Không cần, cũng không có khẩu vị.

Cô nhàn nhạt cười nói tiếp:

- Cho anh 5′ để thay đồ.

- Không cần, chỉ lấy áo khoác là được rồi.

- Vậy thì đi thôi, tôi muốn ra chỗ mẹ tôi.

Minh Tùng nhanh chóng lấy xe đưa Kiều Thư đi, từ nhà cô tới đó cũng mất đến
hai tiếng đồng hồ. Trên đường đi họ không nói gì với nhau, ngoài kia
trời đang nắng đẹp, nhưng trong không gian nhỏ bé này thật u ám và khó
chịu. Minh Tùng thỉnh thoảng quay sang Kiều Thư đang chăm chú nhìn đường phía trước, anh nén tiếng thở dài, rồi lại tập trung lái xe.

Khi xe dừng lại, Kiều Thư nhanh chóng mở cửa bước xuống xe, Minh Tùng cũng vội vàng theo cô. Từ phía sau nhìn thân hình mảnh mai và bóng lưng cô độc
của Kiều Thư, anh thật muốn ôm trọn cô vào vòng tay của mình mà che chở, mà xoa dịu nỗi đau trong lòng cô. Trong tay Kiều Thư cầm bó hoa hồng
trắng mua trên đường, đặt vào nơi mẹ cô yên nghỉ. Hành động của cô rất
nhẹ nhàng và cẩn trọng, cô nói:

- Mẹ, con mang hoa hồng trắng mẹ
thích nhất đến cho mẹ. Mẹ ở đây có thấy thoải mái không? Con rất nhớ mẹ, còn mẹ…mẹ nhớ con chứ?

Kiều Thư quỳ xuống vuốt ve di ảnh bà Thu Nga, rất dịu dàng cười:

- Mẹ thấy không? Hôm nay con mặc bộ váy mẹ tặng con khi sinh nhật 20
tuổi. Đã 7 năm rồi, con gìn giữ rất tốt, con cũng béo ra, nên mấy hôm
nay phải nhịn ăn để mặc vừa vặn thật xinh đẹp cho mẹ thấy.

Kiều Thư chạm tay nhẹ nhàng lên lớp cỏ xanh mướt mà âu yếm:

- Khi đó con không chịu mặc cho mẹ nhìn, con chê bộ váy cầu kỳ, nữ tính,
không phù hợp với con, nhưng thực ra con rất thích, đêm hôm đó, một mình con đã lén mặc rồi tự ngắm nghía bản thân trong gương thật lâu. Thầm
khen mẹ khéo chọn, không những phù hợp với con, mà số đo cũng vừa
khít.o_o. Mẹ…là con không ngoan không nghe lời mẹ, khiến mẹ buồn. Đến
tận giờ mới cho mẹ nhìn thấy con gái mẹ hiền thục.

Kiều Thư cúi đầu, một giọt nước mắt nóng hổi trào ra:

- Mẹ…còn nhiều điều con chưa nói với mẹ quá…sao mẹ không cho con biết mẹ
sắp ra đi, để con có thể bên mẹ nhiều hơn, mẹ biết không, con giận mẹ
nhiều lắm, giận mẹ bỏ rơi con, giận mẹ giấu diếm con…giờ con nên làm gì
để hết giận mẹ đây? Mẹ, ở đó mẹ có hạnh phúc hơn cuộc sống giả dối nơi
này không? Mẹ thoải mái hơn không? Mẹ…mẹ đẹp như thế này, mẹ tốt như
vậy…tại sao lại chọn nhầm người?

Minh Tùng đặt nhẹ tay lên vai Kiều Thư đang run rẩy, cô thầm thì tiếp tục nói cùng bà Thu Nga:

- Mẹ…con biết mẹ không hạnh phúc, mẹ vì con làm bao nhiêu việc, chịu đựng bao nhiêu thời gian, mẹ…cuộc đời này…cũng chỉ có mẹ là tốt nhất, phải
không m


XtGem Forum catalog