
ến mất ở dãy hành lang khu A. Kris bình thản
vào sau, đi về phía khu B
Xem ra trường này toàn những dị nhân, vẫn mặc đồng phục
nhưng chế tác đủ kiểu, đầu tóc thì khỏi nói, mặt mũi thì như được tô vẽ, chẳng
có lấy một khuôn mặt mộc, kể cả con trai. Sân trường toàn những cặp lả lướt vuốt
ve nhau, hoặc là những phe phái sẵn sàng lao vào bỗ nhau. Kris tránh đi vào những
chỗ đông người, cảnh tượng ở đây không làm nó sợ, mà khiến nó ghê tởm.
Đến một bãi đất trống, Kris dừng lại. Chỗ này không một bóng
người, và rất lộng gió. Nó khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận từng đợt gió vù vù lướt
qua. Thoải mái
Bất chợt
Kris khựng lại
Mắt mở to
Một mùi hương quen thuộc
Thoảng trong gió
Nó từ từ cầm chặt chiếc áo
Đưa lên mũi
Không sai
Là mùi cam chanh
- Ôi nhóc nào đây? Đi lạc àh?
Một giọng nói trầm đục vang lên. Kris xoay người lại. 1 đám
người không biết đã đứng đó từ lúc nào
- Có biết đây là địa bàn của bọn anh không?
Nó không muốn rắc rối, nên quay lưng bỏ đi
- Này, tụi tao hỏi mà không trả lời àh?
Một tên từ đâu chặn ngay trước mặt Kris, gằn từng chữ. Giọng
nói trầm đục đáng sợ lại vang lên
- Nhóc con, tưởng bỏ đi là xong chuyện àh? Nhìn xem, mày đạp
lên cỏ của bọn tao rồi
Kris đứng im, chờ đợi
- Ăn hết đi
Vài tiếng cười vang lên. Giọng nói kia rõ ràng không đùa, rất
quyền uy là khác
Nhưng nó vẫn im lặng
Người đó nhảy xuống, bước đến gần nó. Rồi cúi mặt sát xuống
- Không nghe àh?
Rồi 2 đôi mắt chạm nhau. Người kia hơi khựng lại, phút chốc
bị cuốn vào đôi mắt nâu tuyệt đẹp. Kris cũng nhìn xoáy vào hắn. Đó là 1 chàng
trai có gương mặt như thiên thần, nhưng đôi lông mày rậm hếch lên khiến cho đôi
mắt đen trong rất dữ tợn dù đã ngăn cách qua một lớp kính cận. Một vẻ đẹp chững
chạc, rất “quý ông”
Rồi bất chợt hắn đưa tay lên toan tháo chiếc nón của Kris xuống,
nó nhanh như cắt lùi lại. Hắn nhếch miệng cười, quay sang nhìn lũ đàn em
- Đi gọi đại ka đến đây. Bảo là tìm thấy rồi
Một tên gật đầu rồi chạy đi. Kris không nhìn chúng nữa, mà
chìm đắm vào mùi hương trên chiếc áo
Tuyết chợt rơi
Đám kia nhanh chóng bước vào chỗ có mái hiên, Kris vẫn đứng
im như tượng, còn Will-tên lúc nãy- thì mải mê ngắm nhìn “pho tượng” ấy
Kris không hiểu sao mình lại đứng đây, phải chăng vì chút hi
vọng nhỏ nhoi lại nhen nhúm
- Phong đã chết rồi
- …em như vậy chỉ khiến những người yêu thương em đau lòng
thôi.
- …hãy quên quá khứ đi..
- ..mở lòng mình..cho bản thân cơ hội để hạnh phúc..
- ..cậu còn trở về làm gì..
Có lẽ ngay từ đầu Kris đã không nên về lại Hàn Quốc. Bao
nhiêu lần nó tự cho bản thân chút hi vọng để rồi lại ngập tràn trong hụt hẫng.
Như lúc thấy hình bóng quen thuộc trên phố, như mùi hương trên bộ quần áo này,
tất cả đều là hư ảo mà thôi, chẳng qua là trong tiềm thức, Kris quá nhớ, nên nảy
sinh những gì nó “muốn” thấy, chứ không phải những gì nó thực sự “đang” thấy. Tự
mình lừa mình, thì người đau nhất, chính là mình.
Thôi
Bỏ đi
Hết rồi
Kris quay người bước đi. Nó không muốn ở đây thêm một giây
nào nữa
- Này nhóc, đi đâu?
- …..
- Cho đến lúc đại ca tới, thì nhóc không thể rời khỏi đây
đâu
Dứt lời, 2 tên to con đứng chặn đường Kris. Nó lại nhếch miệng,
tạo thành nụ cười quen thuộc…
- Chuyện gì?
Một giọng khác vang lên. Tông giọng trầm, không cảm xúc, lạnh
băng. Kris khựng lại
Người con trai mặc áo sơ mi trắng, tay áo xăng đến khuỷa
tay, quần tây đen, giày thể thao đen và chiếc caravet (cũng màu đen) thắt hờ,
chầm chậm tiến lại
Kris cũng xoay người lại, dưới chiếc nón lưỡi trai, là khuôn
mặt kinh ngạc
Dáng đi ngang tàng, thân hình rắn chắc, dong dỏng cao, mái
tóc rối, khuôn mặt tuyệt mĩ với sóng mũi cao, đôi môi quyến rũ và….đôi mắt màu
xanh đen sắc lạnh
Kris đứng im, nhìn trân trân vào người con trai đó. Hắn cũng
nhìn nó. 2 ánh mắt giao nhau trong giây lát, và cảm xúc của Kris như vỡ òa
- …Phong.!!
Phong đút tay vào túi quần, chầm chậm tiến về phía Kris, cúi
người sát xuống nói nhỏ vào tai nó
- Cởi ra
Chất giọng vẫn lạnh băng xa cách, Kris có chút ngạc nhiên
- Đồng phục
Phong tiếp tục nói. Kris kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng,
nó đã lùi lại
- Chúng là của anh?
Phong không đáp, chỉ nhìn Kris, nhưng nó có thể thấy, trong
đôi mắt kia, không hề có hình ảnh của nó. Kris cũng mặt lanh tanh, đưa tay…..cởi
áo ra
Bọn người kia đứng phía sau khoái chí, nhích gần đến xem
Và đương nhiên, Kris có mặc 1 áo thun khác bên trong
Bọn kia chưng hửng
Nhưng lúc kéo cổ áo ra khỏi đầu, Kris quên mất nó đang đội
nón, thế là chiếc nón bị kéo rơi xuống, khiến mái buộc đuôi gà xõa ra (vẫn cò