
gọi điện nói là ấn tượng tốt, hy
vọng tiến gần thêm bước nữa chẳng phải hại mình sao?" Tiểu Kỳ "hừ" một
tiếng, "Chuốt mi còn phải xem xét đã, sự việc này mà thành công, mình
lập tức mua cho cậu ngay!"
Manh Manh buồn rầu nói: "Sao, Tiểu Kỳ
cậu nói chẳng giữ lời? Nói cho cậu biết đừng cho rằng ai nhìn thấy cậu
đều bị cậu hấp dẫn! Chàng trai quân đội đó không muốn gặp cậu, nhờ bạn
đến thay thế anh ta, ha ha, đừng cho là cậu thông minh, mọi người còn
thông minh hơn! Nhân viên hợp đồng như cậu, người ta không thích, hic... hic!"
"Đồ đáng ghét!" Tiểu Kỳ gập khuỷu tay lại, véo vào mặt Manh Manh.
Người con trai mặc com lê đó đột nhiên ho vài tiếng.
Tiểu Kỳ không ngờ đối phương lại để người khác đến thay thế gặp mặt, khiến
cho lòng tự trọng của cô bị tổn thương, cô tức tối uống một hơi hết cốc
cà phê trên bàn, "Được rồi, đáng chết, coi thường mình như vậy, đồ đáng
ghét! Đợi xem chị sẽ xử lý anh ta! "
Manh Manh trong bộ dạng như
sợ thiên hạ bị loạn, cười nói: "'Xử lý thế nào, khiến cho anh ta chết
hay là liệt dương xuất tinh sớm? "
Tiểu Kỳ hét lớn: "Lý Manh Manh! " Sau đó, ngại ngùng nhìn chàng trai ngồi đối diện.
"Việc riêng tư bí mật sao lại nói ra ở nơi công cộng thế này! Não của bạn có
nước à?" Tiểu Kỳ cười miễn cưỡng, "Nào, về nhà thảo luận, mình nghĩ là
sẽ lừa anh ta vào lưới sau đó đá, ha ha! "
Hai người bọn họ mãi nói chuyện, hoàn toàn coi chàng trai mặc com lê kia là không khí.
"Thạch Lỗi!" Người con trai mặc áo khoác cười tê tái, vừa đi được mấy bước thì dừng lại, "Tiểu Kỳ, cô vẫn chưa đi sao?"
Manh Manh cười ngượng: "Ha ha, hi hi! Anh rốt cuộc tên là gì?"
Chàng trai vò đầu, "Ồ đúng, tôi quên, tôi là Hoa Tiên Dũng, người gặp cô đáng nhẽ là Thạch Lỗi, sao em gặp bạn à?"
Tiểu Kỳ dường như hiểu được điều gì đó, đột nhiên quay lại nhìn chàng trai mặc com lê: "Các anh?"
Chàng trai mặc com lê ho lớn, vẫy tay: "Ha ha, ha ha, chào các cô!"
Manh Manh cũng hiểu ra, cười lớn, "À, mình hiểu rổi! Hoa Tiên Dũng, anh cũng hiểu rồi chứ! Đây mới là Tiểu Kỳ thật! Chuốt mi của tôi xong đời rồi,
hu hu! Ha ha ha, thật là thú vị, ha ha ha!"
Tiểu Kỳ nhớ lại những lời thao thao bất tuyệt mà mình vừa nói với Thạch Lỗi, mặt nóng lên,
vừa kéo Manh Manh vừa thấp giọng: "Nữ tính một chút được không, cười gì
mà buông thả thế, cậu muốn hại mình à!"
Tiểu Kỳ cảm thấy Thạch
Lỗi như nhìn chằm chằm mình ở phía sau, chắc là như vậy, chắc chắn là
như vậy, không thì sao mặt cô lại nóng thế này. Đáng chết đáng chết,
thông minh lạnh lùng như băng tuyết trong trò chơi gặp mặt rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Cô cảm thấy ngực như bị tắc, ấn Manh Manh vào taxi ở
cửa.
Âm dương đảo loạn
"Câu nói, "Trộm gà không thành" từ đâu mà có nhỉ?" Đang trên taxi mà Manh Manh vẫn còn buồn cưòi.
Phương Tiểu Kỳ vỗ vào mặt cô, thấp giọng uy hiếp: "Muốn chết thì nói một tiếng!"
Manh Manh thấy bộ dạng Tiểu Kỳ, nhịn không nổi cười lớn, "Ha ha, đây chính là duyên phận, duyên phận!"
Về đến nhà, bà Từ liền nhìn con gái từ đầu xuống chân.
"Con à, mẹ vừa nhận được điện thoại, cậu ta nói ấn tượng rất tốt về con" Bà
Từ không hề chú ý đến cơ thịt trên mặt của con gái vẫn còn run rẩy, vẫn
cười tít mắt xoa tay nói.
Tiểu Kỳ không nói, mở tủ lạnh lấy ra
một lon nước ngọt, mở mạnh nắp rồi ngửa cổ uống một ngụm lớn, mới làm
cho cô dễ chịu hơn chút.
Manh Manh cũng uống nước như không biết
sống chết, nói chuyện với bà Từ: "Dì à, chàng trai đó rất có duyên phận
với Tiểu Kỳ, rất hợp, rất xứng đôi!"
"Thì đó, cậu ta rất nhiệt tình trực tiếp gọi điện đến nói ấn tượng rất tốt về Tiểu Kỳ, thật là tốt!" Bà Từ vừa nói vừa cười.
Tiểu Kỳ như phát điên, anh ta nói ấn tượng rất tốt về mình sao?
Một lát sau cô nhận được một tin nhắn: "Chúng ta thực sự có duyên phận,
không phải là cô nói lừa tôi vào ưới sau đó đá sao! Vậy mình qua lại với nhau nhé, xem có đúng như ý nguyện của cô không?"
Làm thế nào
đây, đúng là nhà dột gặp mưa, như vậy cũng nói là ấn tượng tốt. Khoan
đã, mình cho số điện thoại của Manh Manh, sao anh ta biết số của mình.
Tiểu Kỳ nhìn chằm chằm vào Manh Manh, lườm lườm, Manh Manh im hẳn.
Manh Manh cảm thấy luống cuống, cười hi hi, nói với bà Từ: "Dì à, cháu còn
có việc phải đi trước. Cháu thấy Tiểu Kỳ và chàng trai đó rất xứng đôi,
dì sắp được bồng cháu nhé!" Nói xong cầm túi chạy vội ra cửa.
"Mẹ à, không có, ấn tượng của anh ta về con rất tồi tệ, thật mà! Con..." Cô vội vàng giải thích.
Bà Từ nhíu mắt nhìn con gái, "Được rồi, cậu ta vừa nói rồi, thấy con rất
đáng yêu, là một người con gái rất tuyệt. Cuối cùng gặp được người biết
ngắm con gái mình rồi, cậu ấy đã gọi điện cho mẹ, mẹ thấy cậu ta rất
tốt."
Tiểu Kỳ muốn phát điên, liền phản ứng: "Anh ta, anh ta đã
gọi cho mẹ rồi, tốc độ nhanh thế sao? Ối, bụng con đau rồi, con đi vệ
sinh đây, cô chau mày vội vào nhà vệ sinh, đột nhiên nhớ ra tối hôm qua
bên kia bảo cô trưa nay sang ăn cơm, sao lại quên được chứ.
"Bên
kia" chính xác là nhà Phương Chung Sơn, là nhà của Phương Chung Sơn và
người đàn bà kia, còn cò cả Phương Tiểu Vũ. Việc Tiểu Kỳ thích nhất
trong thời gi¬an này một là ngủ, hai là cô nhớ đến khu