
're feeling sad your heart gets colder
Yes I show you what real love can do..."
Thế à? Tại tớ lấy nguyên từ hội trường trường tớ ra ấy mà ! Hoá ra...
Bài hát kết thúc, cả hội trường ầm ầm tiếng vỗ tay. Nguyên và
cô bạn gái cúi đầu chào khán giả... Mấy cô bé cầm những bó hoa lớn, lao
lên sâu khấu, cố sức tặng cho được Nguyên. Anh chàng hình như cũng biết
điều, vẫn đứng nguyên ở đấy, giúp cho mấy cô chậm chân phía sau không bị ngượng ngùng. Thương cũng là một trong số tất tả đó. Cô nàng chạy lên
sớm, nhận được nụ cười của Nguyên, rồi đi xuống. Tôi thấy hai má nó đỏ
hồng lên, không biết vì nó trang điểm đậm hay là vì ngượng ngùng nữa...
Khi đi qua tôi, nó thì thầm:
- Nguyên bảo là bài thứ hai ... cậu phải lên tặng hoa đấy ... nếu không thì...
Tôi hếch mắt lên:
- Làm gì có kiểu áp đặt như thế? Tớ là ... nô lệ của hắn chắc?
Yến dường như không quan tâm tới tôi lắm, nó chỉ chăm chăm nhìn vào má Thương, tỉnh bơ hỏi:
- Nguyên còn nói gì nữa hở?
- Sao? - Thương ngồi xuống cái ghế giữa tôi và Yến, giật mình và má lại hồng lên.
- Rõ rồi!
- Cậu ấy chỉ nói cám ơn thôi mà!
- Và " Chỉ có Thương là quan tâm tớ nhất!", đúng không? - Yến bắt lọng khiến cho Thương phải cúi đầu không biết nói gì.
Tôi bật cười. Ngay từ hồi bé xíu, Thương đã giống như một cây
hoa trinh nữ, gì cũng ngại ngùng ... nhất là đối với Nguyên. Khi tôi kéo Yến và Thương vào nhóm chơi với Nguyên và Khang, Yến kết bạn rất nhanh, còn Thương thì rụt rè, e ngại . Tôi nghĩ rằng có lẽ, cuối cùng Khang sẽ giúp Thương mạnh bạo hơn lên vì Khang khá tế nhị và dịu dàng. Không
ngờ, người tiếp cận Thương nhanh nhất lại là Nguyên... Tôi phải mất một
đêm để băn khoăn về điều khó lý giải đó!
Sân khấu đã được thay đổi rất nhanh. Giữa sân khấu là những
chiếc ghế xếp hình chữ V và có chống những cây đàn ghi ta. Mấy đứa con
gái xì xào hẳn lên. Yến cũng ngồi thẳng người dậy. Nó biết sắp tới là
màn trình diễn của câu lạc bộ ghita trường, toàn những anh chàng có ngón nghề chơi đàn tuyệt hảo... Và tôi thấy hình như nó đang cố căng mắt ra
dù là chưa thấy ai xuất hiện cả...
- Cảm ơn sự nhiệt tình của các bạn từ đầu buổi đến giờ... Để
đáp lại thịnh tình này, chúng tôi có một món quà đặc biệt dành riêng cho các bạn nữ. Một tác phẩm tự sáng tác, tự trình diễn... Một chút nồng
nàn, một chút say mê... một chút khờ khạo ... và cao hơn cả đó là sự đợi chờ... Chờ một tình yêu đủ chín để có thể thổ lộ... Vâng " Tình yêu
thầm lặng " xin ra mắt các bạn!
Tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, khi cũng lúc đó 7 tên con trai đi
ra, cùng cúi đầu chào. Tôi thấy Nguyên nhìn về phía chúng tôi, mỉm cười
dịu dàng. Hắn đến chỗ chiếc ghế chính giữa sân khấu, nâng cây đàn lên... Không khí trầm hẳn xuống khi 7 cây đàn cùng dạo nhạc... Tôi nghe thấy
tiếng gió hòa lẫn với tiếng lửa cháy bập bùng... Nguyên cất giọng hát... Bài hát lần đầu tiên tôi nghe thấy hắn hát, hết sức truyền cảm, hết sức dịu dàng...
Tôi trôi đi trong một thứ cảm xúc mơ hồ, không định hình rõ là
mình ở đâu... HÌnh như bài hát đưa tôi về với tuổi thơ, lúc tôi gặp
Nguyên khi nhà cậu ta chuyển đến gần nhà tôi... Tôi gặp cậu ta và làm
quen trước bằng một nụ cười. Tôi nghĩ, mình mở lòng như thế, át hẳn sẽ
có bạn tốt... Và thoắt một cái, chúng tôi lớn lên... Không phải tôi đến
cầm tay Nguyên như buổi đầu nữa, mà là cậu ta cầm tay tôi, kéo tôi qua
những trò chơi, qua những nỗi buồn, niềm vui của tuổi học trò ... Bài
hát đã tái hiện trong tôi như thế!
Tôi không nhớ được hết lời, nhưng cũng mạo muội chép ra đây cho các bạn biết được phần điệp khúc... Nếu các bạn nghe Nguyên hát, chắc
hẳn sẽ thấy thích thú lắm lắm!
"... Tình yêu là ngọn lửa
Thời gian là cơn gió
Cuốn trôi, cuốn trôi những đam mê nồng nàn
Biết yêu là cho không nhận lại
Vẫn khờ khạo một mối tình lặng câm..."
Tiếng ghita hòa với bè trầm bổng của 7 chàng trai đã ... phù
phép không gian bởi một màu sắc lóng lánh của xúc cảm. Tôi rời khỏi ...
cõi mê bởi bàn tay của Thương đang nắm chặt tay tôi... Tôi quay sang nó, thấy mắt nó ươn ướt...Một người con gái giàu cảm xúc biết bao... Tôi vỗ nhè nhẹ lên tay nó, cảm thông với nỗi niềm đang tồn tại giữa hai đứa.
Nguyên đã làm nên một điều kỳ diệu!
Tiếng hát dứt một lúc rồi mới có tiếng vỗ tay... Một loạt ghế
đằng sau đứng dậy hết để vỗ tay và huýt gió. Thương ẩy tôi lên khi thấy
tụi con gái lại chen chúc nhau lên tặng hoa... Ừm, bởi vì hắn đã thành
công! Tôi gật đầu, ôm bó hoa đi lên... Mấy cô gái này đi lên đi xuống
không ý tứ tí nào. Mấy lần tôi phải nghiêng người để tránh bị va vào.
Nguyên đã đứng dậy, bỏ cây đàn trên ghế để có thể ôm hết những bó hoa
cuồng nhiệt... Tôi bước tới gần, và không may cho tôi, một con bé chẳng
hiểu mắt mũi ra sao, nó vấp vào dây míc mà vẫn cố bước đi và ngã ngửa về sau, tức là vào lưng tôi... đẩy mạnh tôi về phía trước. Quá bất ngờ,
tôi chỉ có thể kịp nghĩ có thể mình sẽ là một trò cười ngay tại đây.