Tình Yêu Thầm Lặng

Tình Yêu Thầm Lặng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322152

Bình chọn: 9.00/10/215 lượt.

áng! Tôi giật mình quay lại, Nguyên đứng ngay đằng
sau tôi, mắt đăm đăm một khoảng tối!

Tôi đưa tay chặn cho tim đừng đập như trống đánh nữa, nhưng
dường như vô ích. Nguyên đứng rất gần tôi, vẻ ngoài lạnh lùng chìm đắm
một nỗi thất vọng không che giấu. Tôi chạm tay vào cánh cửa, cố cứng
giọng:

- Sao cậu lại ở đấy!

- Chờ cậu! - Nguyên xoay bước đi vào trong, nhưng tôi còn kịp
nhìn thất cằm hắn ta bạnh ra như cố kìm một cơn nóng giận nào đó. Tôi
bất giác riu ríu đi theo hắn. Hắn dừng lại ở giữa phòng, hừ lên một cái
như ... con hổ đã tìm thấy con mồi và cố làm cho con mồi sợ hãi. Tôi bặm môi, tôi không có gì phải sợ hắn cả!

- Hơn 12 giờ đêm mới về đến nhà, người đầy mùi bia nữa chứ? Cậu có phải là con gái không hả?

- Không liên quan đến cậu!

- Thôi ngay đi! - Nguyên quay phắt lại, hét lên- Mọi chuyện của cậu đều liên quan đến tôi cả... Vì thế, cậu phải nhận thấy cái lỗi của
mình!

Tôi thấy cơn giận của tôi cũng tăng lên theo cấp số nhân. Tôi
không phải là nô lệ của hắn, không là bất cứ gì ngoài ... danh nghĩa một người bạn. Hắn đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống của tôi bằng một thứ
uy quyền mà bao lần tôi đã nhường nhịn để cho hắn lấn lướt... Nhưng "
con giun xéo lắm của oằn" chứ?

Nguyên nhếch môi, mỉa mai:

-Cậu thấy hài lòng khi quanh cậu là một lũ con trai hay sao? Lúc nào cũng là một sự ... tôn vinh?

Tôi trừng mắt lên, gần như muốn khóc vì bị xúc phạm. Nhưng đời nào lại như thế? Tôi mà chịu thua hắn ư?

- Mỗi người có một cuộc sống riêng! - Tôi cố cứng giọng- Cậu cấm tôi kết bạn?

Nói đến đây thì lòng ghét bỏ của tôi lại càng cao hơn. Chỉ tại
hắn mà tôi mới ra nông nỗi này... Khi uống rượu với Vĩnh, rượu vào lời
ra, Vĩnh đã nói một sự thật mà đến giờ tôi vẫn rất giận. Nguyên đã cố
tình ... ly gián tôi với bạn bè. Hắn biết rõ ngày tôi họp đội tình
nguyện nên đã thay đổi ngày trình diễn của trường dù cả hội sinh viên đã quyết định là vào tối thứ bảy rồi... Vậy thì còn trách móc gì tôi?

Nguyên bước lên một bước, cằm bạnh ra giận dữ:

- Tôi không cấm! Nhưng mọi chuyện cần có chừng mực... Và cậu
phải biết điều này... tôi không thích có bất cứ thằng con trai nào lảng
vảng quanh cậu!

Tôi sững người. Đôi mắt đang quắc lên giận dữ trở nên hiền dịu
vô cùng. Trong đầu tôi là hình ảnh nụ hôn đầu tiên của tôi... Thật điên
người, sao lại nghĩ đến chuyện ấy chứ? Tôi nguẩy đầu như thể việc này sẽ làm tan đi những hình ảnh không hay ấy!

Không hiểu sao Nguyên đã cầm được tay tôi, kéo tôi lại gần hắn. Người tôi dường như không phản ứng được gì , cứ bủn rủn cả ra. Hắn đang làm gì? Không .. tôi không muốn... Tôi muốn hét lên mà không tài nào
hét được. Nguyên nâng cằm tôi lên cao một chút, bắt tôi phải nhìn vào
mắt hắn. Nguyên thì thầm:

- Chẳng lẽ Lâm không nghe những gì tớ đã nói trong buổi tối
ngày hôm nay? Bài hát đó chỉ dành riêng cho Lâm mà thôi... Tớ đã chờ 15
năm để có thể nói được những điều đó với Lâm... Lâm à... Hãy nhìn sang
bên cạnh để có thể thấy tớ đi!

Tôi muốn khóc... Sao hắn lại như thế này? Sao có thể phá vỡ
tình bạn suốt 15 năm để nói những câu không thể ... chấp nhận đó? Hắn
coi thường tôi ư?

Tôi bậm môi lại, cố sức quay mặt đi. Bàn tay nắm ở khuỷu tay
tôi của Nguyên như xiết chặt hơn. Nguyên cúi xuống sát mặt tôi hơn, tôi
hoảng quá nhắm tịt mắt lại... Đừng làm thế...

Nhưng không có gì xảy ra cả, Nguyên đã buông tay tôi ra, tách
ra xa. Cậu nhìn tôi với cái nhìn bằng lặng, bao nhiêu nỗi buồn dịu vợi
của cuộc sống như đổ ập xuống tôi qua đôi mắt đó... Bất giác tôi rùng
mình, quay đi. Tôi không đủ can đảm để đối mặt... Tôi chưa sẵn sàng...

- Thôi, cậu ngủ đi! Người toàn mùi bia thôi! Khiếp quá!

Không để tôi phản ứng gì, Nguyên đã mở cửa đi ra... Tôi ngồi
sụp xuống sàn nhà, chết lặng. " Hãy nhìn sang bên cạnh để có thể thấy tớ đi !" ...Tôi biết, thế là 15 năm qua đã ra đi vĩnh viễn...

Buổi sáng khi mở mắt ra, tôi thấy mệt mỏi vô cùng, nửa muốn ngủ tiếp,
nửa lại không... Tôi cố không nhớ đến những gì đã xảy ra ngày hôm qua,
coi đó là một cơn ác mộng khủng khiếp không đáng được lưu lại trong đầu. Tôi lừ đừ đi xuống dưới, gần như tỉnh cả người vì mùi ngậy ngậy của
xương ninh với củ cải... Tôi bước nhanh vào trong bếp, kêu lên thích
thú:

- Oái... ngon quá đi!

- Tiểu thư... ẩm thực đã dậy rồi cơ đấy!

Tôi chựng lại, Nguyên đang ngồi ở bàn, mỉm cười trêu chọc. Đúng chuyện tối qua là một cơn ác mộng rồi!

Tôi hơi lặng người đi, rồi bĩu môi bước thật nhanh về phía nồi nước đang bốc khói. Khang quay sang bên tôi, nháy mắt:

- Nguyên chủ trì đấy!

Tôi bĩu môi cái nữa như không tin. Ngay lúc ấy, tiếng Yến eo éo ở bên ngoài. Tôi không quan tâm lắm, lấy mui nhỏ để nếm... Nguyên vẫn
cười đùa trêu chọc hai cô bạn như bình thường, như không có gì ... ngại
ngại với tôi cả. Tôi buông mui xuống, cảm thấy hơi khó chịu trong lồng
ngực...

- Hôm nay đi chơi ở đâu không? - Yến hỏi


The Soda Pop