XtGem Forum catalog
Tình Yêu Thầm Lặng

Tình Yêu Thầm Lặng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322120

Bình chọn: 10.00/10/212 lượt.

..
Nhưng không, Nguyên đã đỡ lấy tôi bằng một tay không có hoa. Tôi mở mắt
ra thì đã thấy mình .. gọn gàng trong vòng tay hắn, gặp ngay nụ cười rất rất gần của hắn... Chưa kịp nghĩ được gì thì Nguyên đã nâng đám hoa lên che hết mặt chúng tôi ... hôn một cái rất nhẹ vào môi tôi. Tôi đờ
người, trợn tròn mắt, không hiểu điều gì vừa mới xảy ra nữa... Hắn đã
làm gì? Làm cái điều cấm kỵ gì vậy chứ?

Nguyên buông tôi ra, gỡ lấy bó hoa từ tay tôi, rồi kéo xích toi lại gần để đám bạn của hắn có dịp đỡ con bé đểnh đoảng kia lên... Cả
hội trường hình như ai cũng chú ý đến cô bé ấy và cười vỡ bụng... Nguyên thì thầm:

- Cảm ơn Lâm!

Rồi hắn đẩy tôi ra, lẽ dĩ nhiên là tôi xoay chân đi xuống, vẫn
chưa phản ứng được gì... Có thể... có thể tại cú ngã, nên vô tình theo
quán tính tôi và hắn ... chạm nhẹ môi mà thôi! Không phải là chủ ý của
hắn, không có chuyện đó đâu! Tôi ngước mắt nhìn lại, Nguyên đã không còn ở trên sân khấu nữa. Đúng chỉ là vô tình mà thôi!

Khi nghĩ được như thế, tôi cũng không lấy gì làm vui mừng dù
đáng lẽ ra phải thế. Và về chỗ rồi tôi vẫn còn cảm giác bồn chồn, lẫn
buồn bã vô cớ. Yến và Thương nói gì đó nên tôi phải quay sang nhìn chúng nó... Tôi giật mình khi bắt gặp ánh mắt sáng nghiêm nghị của Khang. Ánh mắt đó nhìn tôi cứ như thể đã biết chuyện gì xảy ra trên đó rồi!

Có điện thoại, tôi vội cúi xuống và kéo máy ra. Số của Vĩnh!

- Alô...

- Chị Lâm à! Chị ra ngoài này đi!

- Cái gì? - Tôi hét lên vì quá ồn ào.

- Cả nhóm đang đợi chị ở ngoài cổng trường Xây Dựng, nói rằng chị không ra thì không ai về đâu!

Nó tắt máy luôn làm tôi ngẩn ngơ. Thương nhíu mày:

- Chuyện gì à?

- Ừm .. lại đội tình nguyện . Không hiểu sao lại mò được đến tận đây! Tớ ra ngoài chút nhé!

Tôi gật đầu với cả ba rồi đi ra. Bên ngoài cổng có đến năm cái
xe máy, và tám tên còn trai cùng với Lan... Cả bọn hình như rất ... giận dữ. Tôi cười... đánh đòn phủ đầu luôn:

- Tớ đã gọi điện báo cho đội trưởng rồi!

Anh đội trưởng làm lơ tôi luôn. Vĩnh vỗ vỗ vào yên xe sau của nó, cười toe toét:

- Dù sao thì cũng tìm thấy chị! Chị phải ... đền bù cho đội! Một chầu café?

Tôi biết là mình không thể từ chối, đành leo lên xe của Vĩnh.
Thế là cả đám kéo nhau đi. Trên đường đi tôi mới biết rõ sự tình. Vĩnh
đến địa điểm họp từ sớm, biết được tôi không có mặt, thế là nó tức khí
lên, gọi điện tới tấp để điều tra ... lý lịch Nguyên ( cái này thì tôi
không hiểu vì sao chỉ là Nguyên mà không là ai khác! ). Khi biết Nguyên
học trường xây dựng thì Vĩnh lại phôn qua hỏi thằng bạn học bên đó, mới
biết có buổi ca nhạc. Thông tin đã rõ, cả nhóm hành quân qua Xây dựng
... đón tôi đi. Và không phải là một chầu café giản dị mà là chầu bia
rượu bét nhè... tới tận 12h đêm! Tôi muốn dứt ra mà chẳng được. Vừa ngồi nhâm nhi ... mồi uống mấy ngụm bia, vừa lo ngay ngáy chuyện ở nhà... dù đã gọi điện báo trước!

Chia tay với Vĩnh ở ngoài cổng xong, tôi quay vào lục lọi chìa
khóa, sực nhớ ra là mình không mang chìa khóa, tôi lúng túng không biết
phải làm sao ... Có lẽ mọi người trong nhà đã ngủ hết cả rồi...

Đang băn khoăn là nên hay không nên bấm chuông thì cửa mở. Tôi
giật mình vì cái bóng đen xuất hiện trong khoảng sáng hắt ra từ cửa nhà.

- Khang à? - Tôi thở phào lên tiếng.

- Cậu về muộn quá đấy! - Khang nhún vai. Tôi lách người vào.
Khang đã mặc đồ đi ngủ nhưng trông cậu không có nét gì của một người
ngái ngủ cả.

Tôi đi vào phòng bếp, lục tủ lạnh để lấy chút nước. Khang đứng
tựa người vào thành cửa, nhìn tôi đăm đăm. Thái độ này rất lạ ... Tôi
dừng uống, băn khoăn:

- Cậu bị đánh thức à?

- Không. Tớ chờ cậu!

Tôi tròn mắt:

- Cậu không mang chìa khóa theo! - Khang khẽ lắc đầu, bước vào - Và có lẽ sẽ về muộn.. Nhưng không ngờ muộn quá như thế!

Hôm nay cậu ấy đã trách móc tôi! Tôi bất ngờ đến nỗi không kịp
thấy buồn phiền. Khang dường như thấy phản ứng của tôi, cậu thở hắt ra
một cái, dịu dàng hơn:

- Cậu mệt rồi! Đi ngủ đi!

-Ừm ...

Khoang xoay lưng bỏ đi.

- Chúc ngủ ngon! - Tôi nói khi Khang ra đến cửa. Khang không
quay lại, nhưng cũng chúc tôi ngủ ngon. Giọng của cậu ta có gì đó buồn
lẳng lặng khiến tôi có cảm giác mắc lỗi mà không hiểu nguyên do. Có rất
nhiều điều lỳ lạ đã xảy ra...Tôi càu nhàu khi nhớ tớ Nguyên và ... nụ
hôn vô tình của hắn. Chỉ vì nó mà tôi không tài nào thấy vui vẻ khi chơi với nhóm tình nguyện, và cũng vì cớ đó mà tôi đã ... nốc bia như điên!
Nỗi bực mình vì không biết rõ cảm xúc của mình trong suốt buổi tối này
vẫn còn đeo đẳng tôi. Tôi uể oải bò lên phòng. Ngang qua phòng của
Nguyên, tôi cố đi thật nhẹ .. Nếu như hắn vẫn còn ham ... lướt mạng thì
biết đâu hắn chẳng xuất hiện ngay sau lưng tôi? Tôi quay lại nhìn đằng
sau khi đã bám tay được vào cái nắm cửa phòng mình. Yên lặng! Thật tuyệt vời!

Tôi mở cửa bước vào, và để cho an toàn, tôi chốt cửa lại thì
... điện được bật s