
nh kéo ghế, bàn tay Thanh lướt nhẹ trên
phím đàn, âm Thanh vui tai khiến Thanh mỉm cười hạnh phúc.
Anh chàng trợ lí kêu to.
_Đừng đụng vào nó. Em có biết là…!!
Anh ta còn chưa nói hết câu, Hoàng bước vào. Hoàng hỏi.
_Có chuyện gì xảy ra ở đây à… ??
Anh chàng trợ lí run run.
_Xin..xin lỗi cậu chủ. Tại vì….!!
Tiếng nhạc vang lên, cả hai người đều bị tiếng đàn cuốn hút, Thanh say sưa
chơi, bàn tay Thanh dạo trên những phím đàn, Thanh thấy bản nhạc này
quen lắm, Thanh chơi đến quên cả thời gian, quên cả hiện tại.
Bây giờ Thanh hoàn toàn chìm đắm vào giai điệu của bài hát, đến đoạn cao
trào, Thanh hát, Thanh mỉm cười, mắt Thanh nhắm lại, ngay cả bây giờ
Thanh là ai Thanh cũng không nhớ, Thanh chỉ biết có nhạc, có thơ,có nỗi
nhớ, có nỗi đau, và một phần kí ức đang ùa về. Bản nhạc này làm Thanh
khóc, Thanh cảm tưởng bài hát này Thanh đã được ai đó viết tặng.
Trong một thoáng Thanh mơ thấy một người con gái đang ngồi trước cây đàn
piano, cô gái đang chơi bản nhạc, người con trai ngồi cạnh bên, mắt
không rời người con gái, trên môi anh ta nở một nụ cười. Hình bóng nhạt
nhòa quá nên Thanh không nhìn rõ được mặt, Thanh cảm thấy nghẹt thở, khi bản nhạc dứt cũng là lúc nước mắt trên mặt Thanh rơi xuống, bàn tay
Thanh run run, Thanh không hiểu gì cả, tại sao tất cả những điều khó
hiểu này lại xảy ra với Thanh, tại sao…??
Thanh ôm lấy đầu, từ
xưa đến nay Thanh có bao giờ chơi piano, Thanh chưa từng nuôi chó, tại
sao Thanh lại thấy cây đàn này, con chó Bạch Tuyết ở nhà Hoàng quen
thế…?? Tại sao…??
Người kinh ngạc và khiếp sợ nhất là Hoàng,
Hoàng đứng ngây người ra nhìn Thanh, bản nhạc này chỉ có mình Thiên Vy
và Hoàng biết. Hoàng đã viết tặng cho Thiên Vy, Hoàng từng nói là nó chỉ thuộc riêng về hai người nên Hoàng không hề công bố tác phẩm này cho
người thứ ba biết.
Nếu như chỉ có mình Hoàng và Thiên Vy biết tại sao Thanh lại biết…?? Tại sao…??
Thanh quay lại, đôi mắt Thanh đỏ hoe, Thanh run rẩy bảo Hoàng.
_Em …em xin..xin lỗi. Em không cố ý động vào cây đàn của anh. Mong anh tha lỗi cho em…!!
Mặt Hoàng tái nhợt, Hoàng mấp máy môi.
_Bản..bản nhạc này ai dạy cho em biết…??
Thanh lắc đầu đáp.
_Em..em cũng..cũng không biết nữa…!! Chỉ là khi nhìn thấy cây đàn, em không cầm lòng được nên em chơi vậy thôi…!!
Hoàng run giọng hỏi.
_Em..em có chắc là em chưa từng nghe thấy bản nhạc này…!!
Thanh thấy đầu Thanh bây giờ đau kinh khủng, Thanh nói.
_Vâng…!! Em chưa từng nghe bao giờ. Từ bé đến giờ em có bao giờ chơi piano,
không hiểu tại sao hôm nay em lại có thể chơi được, bản nhạc này em thấy quen lắm, hình như em đã nghe ở đâu đó thì phải…!!
Thanh ôm lấy đầu, Thanh lảo đảo sắp ngã. Hoàng hốt hoảng, vội chạy lại, Hoàng ôm lấy Thanh, Hoàng lo lắng hỏi.
_Em…em không sao chứ…??
Thanh kêu.
_Em đau đầu quá….!!
Hoàng hét anh chàng trợ lí.
_Mau gọi bác sĩ….!!
_Vâng….!!
Hoàng ôm Thanh thật chặt, đôi mắt Hoàng đỏ hoe.
_Em đừng lo, anh đã bảo anh Trương đi gọi bác sĩ cho em rồi. Em sẽ mau chóng khỏe lại thôi…!!
Thanh thều thào.
_Em cám ơn anh…!!
_Đừng nói thế..!!Em không sao là anh mừng rồi…!!
Thanh vừa dứt lời, Người Thanh lả dần, Hoàng kinh sợ, Hoàng hét.
_Thu….!! Thu…!! Người đâu…!!
Khi họ đưa Thanh đến bệnh viện thì Thanh hoàn toàn không còn biết gì nữa.
Bác sĩ nhanh chóng tiến hành kiểm tra, và chụp toàn thân cho Thanh. Họ
đặc biệt chú ý đền phần đầu của Thanh.
Hoàng đợi trước cửa phòng bệnh của Thanh. Sau hai tiếng một vị bác sĩ hỏi Hoàng.
_Cậu là gì của bệnh nhân… !!
Hoàng trả lời ngay.
_Cháu là bạn trai của cô ấy… !! Cô ấy sao rồi hả bác sĩ… ??
_Cậu theo tôi vào đây… !!
_Vâng… !!
Ông treo mấy tấm phim chụp phần đầu của Thanh, ông bảo Hoàng.
_Trước đây, bạn gái cháu có từng bị tai nạn không… ??
Mặt Hoàng trắng bệch, Hoàng lắp bắp.
_Cháu…cháu không…không biết… !!
_Cháu quen cô ấy được bao lâu rồi… ??
_Dạ cách đây hai tháng… !!
_Nếu thế cháu không biết cũng đúng. Cô ấy bị thương vào đầu rất nặng nên một phần kí ức của cô ấy bị mất, tình trạng này người ta gọi là mất trí
nhớ… !!
Hoàng ngồi không còn vững nữa. Hoàng thấy cổ họng khô khốc, nước mắt Hoàng trực trào ra. Hoàng nghẹn lời.
_Cô…cô ấy có khả năng hồi phục lại trí nhớ không hả bác sĩ… ??
Bác sĩ gật đầu đáp.
_Việc này không phải là quá khó nhưng e rằng sẽ phải mất rất nhiều thời gian. Tôi sợ suốt đời cô ấy cũng không lấy lại được kí ức của mình…. !!
_Không còn cách nào hả bác sĩ… ??
_Điều này còn tùy thuộc vào lí do vì sao cô ấy bị tai nạn dẫn đến mất trí
nhớ, nếu có thể tìm ra được nguyên nhân thì việc điều trị cho cô ấy sẽ
dễ dàng hơn… !!
Trên môi Hoàng nở một cười, mắt Hoàng lo