Duck hunt
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327514

Bình chọn: 7.00/10/751 lượt.

ng lanh
lệ, nếu những suy đoán của Hoàng là đúng sự thật thì trời ơi không thể
nào là cô ấy, không thể… !!

_Cô ấy đã chết rồi, đúng là cô ấy đã
chết rồi, rõ ràng bố mẹ cô ấy nói với mình là cô ấy đã chết rồi. Sao lại có chuyện cô ấy vẫn còn sống, và bị mất trí nhớ được...?? hay là họ nói dối mình...??. Nếu cô ấy chết, phải có một đám tang hay phải có một
ngôi mộ ình đến thăm viếng chứ… ??

_Nhưng nếu Thu không phải là
Thiên Vy thì tại sao cô ấy lại biết bài hát đó, tại sao cô ấy lại thân
thiết với con chó Bạch Tuyết đến thế.. ?? bài hát mình viết tặng cho cô
ấy chỉ có mình và cô ấy biết..!!

_Con Bạch Tuyết chỉ có mình, bác quản gia và Thiên Vy là có thể đến gần, không thể có chuyện vì cô ấy
giống Thiên Vy mà con Bạch Tuyết nhận lầm chủ nhân của nó được, chó
không bao giờ nhận lầm chủ, đặc biệt là sau một thời gian dài xa cách
như thế...!!

_Còn bản nhạc mình viết tặng cho Thiên Vy nữa. Thu
không thể nào biết được, không thể, vì bản nhạc đó sau khi cô ấy mất
mình đã hủy rồi, mình và cô ấy chỉ chơi được có một lần thì cô ấy mất,
mình vì nghĩ tiêu đề của nó có nghĩa là chia li nên mới làm mình phải
chia li cô ấy, mình mới oán hận bản thân, mới đốt nó đi… !!

_Ngoài ra cách cô ấy cười, giọng nói, dáng đi, tất cả mọi thứ của cô ấy đều
làm ình nhớ đến Thiên Vy, tuy là bây giờ cô ấy mạnh mẽ hơn nhưng tính
cách trẻ con, hồn nhiên và trong sáng của cô ấy vẫn không có gì thay
đổi… !!

Hoàng đi thật nhanh về phòng bệnh của Thanh, Hoàng có
nhiều chuyện cần hỏi Thanh. Thanh đã tỉnh từ lâu, Thanh đang thả hồn ra
ngoài cửa sổ, đôi mắt Thanh đang nhìn mông lung vào khoảng không trước
mặt, Thanh không còn điều khiển được con tim và khối óc của Thanh nữa.

Hoàng gõ cửa, Thanh nói vọng ra.

_Mời vào… !!

Hoàng thấy Thanh tỉnh, Hoàng vui mừng hỏi.

_Em cảm thấy sao rồi…??

Thanh cười.

_Em không sao…!!

Hoàng cầm lấy tay Thanh, Hoàng nhìn thật sâu vào mắt Thanh, Hoàng dịu giọng.

_Em có thể cho anh biết vì sao em bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ được không…??

Thanh giật mình, miệng Thanh đắng nghét.

_Anh…anh bảo sao..?? Em từng bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ sao…?? Tại sao bố mẹ em không nói gì với em cả…!!

_Bây giờ em có thể cho anh biết bố mẹ em là ai, đang ở đâu và đang làm gì được không…??

Thanh nhíu mày.

_Tại sao anh lại muốn biết…??

_Em không thấy lạ là vì sao con chó Bạch Tuyết lại thích em, tại sao em thể chơi được bản nhạc của anh trong khi anh chỉ viết tặng nó ột mình Thiên Vy thôi sao…??

Thanh mở to mắt nhìn Hoàng, mặt Thanh tái nhợt.

_Anh…anh đừng..đừng bảo em…em là Thiên Vy đấy nhé…??

Thanh lắc đầu.

_Em không thể vì em có chị gái ở nhà, đây là lần đầu tiên em đến đây nên em không thể nào là Thiên Vy được…!!

_Em học tiếng Trung ở đâu…??

Thanh lắp bắp.

_Em..em…!!

_Em nghe bản nhạc của anh khi nào…??

_Em…em…!!

_Tại sao em lại biết là con Bạch Tuyết thích được gãi vào đầu nhất…?? Tại sao em lại biết nó từng bị thương ở chân…??

_Em…em…!!

Thanh lúng túng và cảm thấy khổ sở, Thanh không trả lời được câu hỏi nào của Hoàng. Thanh chỉ còn biết ngồi im chịu trận.

_Em còn không mau nói cho anh biết bố mẹ của em là ai, họ đang ở đâu và đang làm gì…??

Thanh khóc nấc lên, sự tức giận và kích động của Hoàng khiến Thanh sợ. Hoàng hốt hoảng, vội ôm lấy Thanh, Hoàng an ủi.

_Anh xin lỗi. Anh không cố ý làm em sợ nhưng em phải hiểu cho anh nếu không
làm rõ được thân thế của em, anh không thể sống yên được…!!

Thanh run giọng.

_Nhưng thân thế của em có gì cho anh tìm hiểu đâu. Em có bố, có mẹ, có chị
gái, có cô, có bạn bè, em cũng giống như bao nhiêu người bình thường
khác…!!

_Làm sao mà bình thường được, ngay cả bản thân em cũng
không hiểu tại sao em bị tan nạn dẫn đến mất trí nhớ, em cũng không hiểu tại sao có nhiều chuyện em thấy quen thuộc mà lại không thể nhớ nó từng xảy ra với em khi nào, em bảo anh làm sao mà không nghi ngờ, không muốn tìm hiểu cho được…!!

Thanh cúi gằm mặt xuống, Thanh lí nhí nói.

_Em…em không thể nói cho anh biết em là ai được…!!

Hoàng hết kiên nhẫn, Hoàng gặn hỏi.

_Tại sao…??

Thanh ấp úng.

_Tại vì….!!

_Tại sao em nói nhanh lên…!! Em làm anh lo lắng muốn phát điên lên đây này…!!

Thanh ngoảnh mặt đi hướng khác, Thanh nói.

_Em xin lỗi vì đã dấu anh. Thật ra tên thật của em không phải là Thu…!!

Hoàng chồm người lên, Hoàng xoay Thanh đối diện với mình, giọng nói của Hoàng như người bị đứt hơi.

_Tên..tên của em là gì… ??

_Thanh…. !!

_Thanh… ??

_Vâng… !!

_Sao em phải đổi tên…?? Tại sao em phải mang tên của người khác hay là Thanh là tên gọi của em khi ở nhà…??

Thanh lắc đầu đáp.

_Thanh là tên thật của em còn Thu là tên của chị gái em…??