
được, trái tim tôi không có
phút giây nào được bình yên, vì anh mà tôi không còn là chính tôi nữa,
tôi luôn phải sống trong dằn vặt, luôn phải lo lắng, luôn nghĩ về
anh...!!
_Đúng là tôi nên căm hận anh, nên ghét anh vì anh làm
cho khốn khổ, vì anh biến cuộc sống của tôi thành địa ngục nhưng trái
tim tôi, lí trí của tôi không nghe theo lời của tôi.
_Trái tim
tôi không ngừng đập nhanh khi ở bên cạnh anh, còn đầu tôi luôn rỗng
tuếch khi nghĩ về anh, anh luôn làm cho tôi đỏ mặt, luôn khiến tôi phải
nhìn anh.
_Tôi đã cố gắng trốn chạy, cố gắng không nghĩ về anh
nữa nhưng tôi làm không được. Anh có biết là tôi đã từng bị tai nạn,
từng bị mất trí nhớ, anh có biết là hai năm qua tôi không nhớ được gì
cả, tôi không có một chút ấn tượng gì.
_Mọi thứ mà tôi biết, tôi
nhớ đều do bố mẹ tôi kể lại, đều do họ ghi lại cho tôi. Tôi sợ tôi sẽ
quên anh nhưng mà không, tôi không thể quên được...!!
_Anh có
biết điều đó với tôi đáng sợ như thế nào không...?? tôi không muốn bị
bất cứ một thằng con trai nào khuấy động đời sống, tâm tư, tình cảm của
tôi nhưng vì anh mọi thứ của tôi đã bị đảo lộn lên hết cả...!!
_Tôi căm hận anh, anh hãy trả lại cuộc sống của tôi, trả lại trái tim, trả
lại khối óc, trả lại hơi thở cho tôi. Anh trả lại đây....!!
Long
khóc, đây là lần đầu tiên khóc vì một người con gái, Long ôm chặt lấy
Thanh, lời tỏ tình của Thanh không hề giống với bất kì một cô gái nào
khác, những lời lẽ đẹp đẽ này như một khúc nhạc dịu êm, như một dòng
nước hiền hòa đang lững lờ trôi, như những đám mây trắng đang bay trên
bầu trời.
Long nghẹn ngào hỏi.
_Em...em không lừa anh đấy chứ...??
Giọng Thanh sũng nước.
_Không...!!
_Thế còn Hoàng thì sao...??
_Tất nhiên là em cũng không thể bỏ...!!
Long đẩy Thanh ra, Long vằn mắt.
_Em dám nói với anh như thế hả...??
Thanh vênh mặt lên.
_Tại sao lại không...??
Long hạ giọng.
_Em không sợ anh buồn hay sao...??
_Làm sao em có thể bỏ anh trai của em được....!!
Long tưởng Long đang nghe lầm.
_Anh...anh trai...?? Ý của em là....??
Thanh bật cười.
_Bây giờ anh ấy đã có chị gái của em chăm sóc rồi....!!
_Thu...!! Em đang đùa anh đúng không...??
Thanh cáu.
_Em không phải là Thu...!!
_Đúng cô ấy không phải là Thu....!!
Long giật mình ngước nhìn lên, đến khi trông thấy Thu, mặt Long tái lại,
Long ngơ ngác hết nhìn Thu lại nhìn Thanh. Long không hiểu Long đang rơi vào cái hố nào nữa.
Thu vẫn chưa hết căm phẫn đối với Long, đôi môi mím chặt, hai tay siết lại với nhau. Thu dơ tay lên.
_Bốp...!!
Thu hét.
_Tên độc ác kia...!! anh có biết vì anh mà cuộc sống của tôi trong mấy tháng vừa qua giống như đang sống trong địa ngục không hả...??
Long cảm thấy mù mờ. Long run giọng hỏi.
_Em…em là ai…??
_Anh không nhận ra tôi à…?? Tôi là Thu đây…??
Long đứng bật dậy, Long chỉ vào Thanh, Long hốt hoảng hỏi.
_Vậy còn đây là ai…??
_Thanh…. !!
_Thanh… ??
_Đúng…. !!
Long ôm lấy đầu, Long không hiểu gì cả. Thu cười nhạt.
_Anh thấy ngạc nhiên lắm đúng không…?? Người mà anh thường hay gặp, anh yêu, anh thích là Thanh không phải là tôi…!!
_Tại sao cô ấy phải mang tên của cô…??
_Vì tôi muốn thế…!!
_Tại sao cô lại phải làm thế…??
_Vì tôi muốn trả thù anh…!!
Thanh sợ Thu nói ra sự thật nên vội bảo.
_Chúng ta đi uống nước nhé…??
Thu hậm hực.
_Chị không khát…!!
Long đứng chôn chân tại chỗ. Mặt Long tái lại, môi Long run run, Long bảo Thu.
_Em…em có thể giải thích rõ hơn cho anh hiểu được không…..??
_Anh làm gì tôi mà anh không nhớ sao…??
Long lắc đầu. Thu hét.
_Nếu anh không nhớ việc gì tôi phải nhắc cho anh nhớ…!! Anh hãy tự đi mà tìm hiểu lấy…!! Đồ độc ác…!!
Long bây giờ trông khổ sở thật tội nghiệp. Thanh thương tình bảo.
_Thôi chuyện cũ bỏ qua đi…!! Chúng ta từ hôm nay sẽ làm lại từ đầu được không mọi người…??
Thu nguýt Long một cái, Hoàng nhìn thấy hành động của Thu, trên môi Hoàng nở một nụ cười.
Hoàng không muốn kéo dài thêm không khí căng thẳng giữa hai người nên vội nói.
_Chúng ta đi thôi…!!
Cả bốn người kéo nhau ra một nhà hàng gần trường, Thanh lo lắng hỏi Long.
_Anh không sao chứ…?? Có cần em mua gì cho anh không…??
Long nắm chặt lấy tay Thanh, bây giờ Thanh đã thuộc về Long rồi nên Long vui mừng khôn siết. Long mỉm cười nói.
_Anh không sao…!!
Thu mai mỉa.
_Anh ta thì có mệnh hề gì… !!
Thanh nhíu mày.
_Chị có thể thôi đi được không… ?? Em lại bảo anh Hoàng xử chị bây giờ… !!
Hoàng trêu.
_Anh nào dám, anh sợ chị ấy xử anh thì có… !!
Thu đỏ bừng cả mặt, vội cầm lấy cốc nước, Thu uống